“Không phải tôi.” Hà Uyển Đinh phủ nhận trước tiên, “Cô nhìn bộ dạng của tôi này, rồi nhìn Mân Lâm đi, sẽ biết tôi tuyệt đối không có khả năng là Lạc Thần Hoa.”
Hà Uyển Đinh ngũ quan thanh tú, nhưng bởi vì hàng năm dạy học ở nông thôn, làn da ngăm ngăm, nếp nhăn mảnh khảnh nơi khóe mắt, có vẻ già dặn hơn bạn đồng lứa. So sánh với Mân Lâm chăm sóc kỹ càng thì quả thật thua kém rất nhiều.
“Huống hồ, tháng sáu hàng năm đi du thuyền tôi chưa từng tiếp xúc với thủy thủ, bởi vậy tuyệt đối không có khả năng là tôi.” Hà Uyển Đinh nói rành mạch lưu loát.
“Cũng không phải tôi.” Mân Lâm miễn cưỡng nói, “Cho dù phải, tôi cũng không muốn nhận thư của anh ta.”
Thư Ngọc bóp trán: “Thôi, tôi đi tìm Khưu Bình Bình và Chử Khố Nhĩ. Có lẽ trong hai người sẽ có một người là Lạc Thần Hoa.”
Mân Lâm nói: “Đi tìm Chử Khố Nhĩ trước đi, cá nhân tôi cho rằng khả năng có thể là Khưu Bình Bình rất thấp.”
Ba người cùng đi tới bên ngoài phòng của Chử Khố Nhĩ.
Thư Ngọc gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
“Không ở trong sao?” Hà Uyển Đinh nói.
Bích Tỉ hơi nhíu mày: “Vị tiểu thư này chưa từng lộ mặt tại nơi công cộng. Chỉ một lần duy nhất ra khỏi phòng cũng đội mũ lưới mạng trắng, không thấy rõ dung mạo.”
Mân Lâm hơi kinh ngạc: “Như vậy xem ra, không phải cô ta rồi. Cô ta che mình kín thế, vị thủy thủ tiên sinh kia căn bản không có cơ hội nhìn thấy cô ta, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175763/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.