Trải qua sự cố tại gánh hát kia, Thư Ngọc không còn hứng thú tiếp tục tản bộ nữa.
Cô đột ngột tỉnh ngộ, nếu nhàm chán có thể quay về sương phòng đùa giỡn Cô tiên sinh mới ngủ trưa dậy.
Hạ quyết tâm, bước chân cô đi như gió.
Vừa đi lại tới khoảnh sân trước đây của Hằng Tịch.
Cửa sân rộng mở, mấy sương phòng cũng bị đường dây phong tỏa cách ngăn.
Thư Ngọc theo bản năng dừng bước, nheo mắt lại.
Cô nhìn phải trái, bốn bề vắng lặng, vì thế cô vén lên đường dây phong tỏa đi vào.
Trong phòng không mở cửa, ánh sáng hơi mờ tối.
Bên trong loáng thoáng mùi mốc.
Thi thể của Chử Phượng Nhan vẫn bị cảnh sát dời đi, chỉ để lại đường phấn trắng cố định dấu vết tại hiện trường trên mặt đất.
Nhưng Thư Ngọc chú ý, ghế trong phòng đã bị động vào.
Không chỉ có thế, bàn trang điểm cũng vậy.
Vị trí bị dời chuyển rất nhỏ, nếu cô không phải là người thường xuyên xem xét văn tự thư họa tỉ mỉ thì giờ phút này tuyệt đối nhìn không ra.
Sau khi cảnh sát thăm dò hiện trường thì đã có người tới đây.
Trở lại nơi này làm gì? Căn phòng ngoài người chết ra, đồ đạc của Hằng Tịch đã chuyển đi từ sớm. Nếu thực sự có người quay lại, là vì sao chứ?
Thư Ngọc đi về phía bàn trang điểm.
Phía bên trái bàn trang điểm bị dời một tí, vì thế cô nâng mép bàn lên, chậm rãi đặt nó về vị trí cũ.
Trên bàn trang điểm trống trơn, trong ngăn kéo cũng chẳng có gì.
Cô giương mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175800/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.