Tú hoa châm tổ truyền của gia tộc Chử Khố Nhĩ đã bị mất trộm.
Lúc đó Thư Ngọc đang gối đầu lên lồng ngực Cô Mang xem tranh vẽ.
Nghe được tin tức như vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn ngay hộp tú hoa châm bọc trong chiếc khăn nằm trên bàn.
“Không phải là cái này chứ?” Sắc mặt Thư Ngọc hơi cứng ngắc.
Cô Mang tỉnh bơ gật đầu: “Đúng vậy, chính là cái này.”
Sau khi ngớ ra một lúc lâu Thư Ngọc lập tức giơ tay muốn mở nắp của cái hộp tú hoa châm kia.
Cô Mang nhanh tay nhanh mắt ngăn tay cô lại, anh nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
“Kiểm tra xem có phải đồ giả không?” Thư Ngọc tỏ vẻ nghiêm nghị.
Cô Mang đầu hàng: “Không cần kiểm tra, chính là đồ giả, vừa rồi gạt em thôi.”
Cô không tin, ánh mắt đầy ngờ vực nhìn anh.
Anh thở dài một tiếng, một tay kéo cô vào trong lòng, sau khi bảo đảm cô không đụng đến cái hộp kia, anh mới cất lời: “Em hãy nghĩ xem, nếu là đồ thật, đại đương gia Hằng Tịch sẽ bôi độc trên đó sao?”
Cô sửng sốt, điều này quả thật là lẽ thường. Không phải cô ngốc, chỉ là cô quen ỷ lại vào anh, cô rất tin tưởng vào phán đoán của anh.
“Vừa nãy là dọa em, xem em còn dám tùy tiện đem đồ đạc về nhà nữa không.” Anh bất đắc dĩ.
Cô tự cảm thấy đuối lý, vì thế cạ cạ cằm anh, hỏi: “Vậy xử lý cái này sao đây?”
Anh liếc cô một cái, đáp: “Trả lại cho Hằng Tịch.”
Cô trừng mắt: “Trả lại? Em giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175801/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.