Sau khi trở về sương phòng, Thư Ngọc mệt mỏi rã rời, cô liên tục ngáp dài.
“Ngủ một lúc đi,” Cô Mang nói, “Đợi tuyết ngừng rồi, anh gọi em dậy.”
Cô gật đầu, lăn mình chui vào ổ chăn. Tấm chăn che khuất hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt ngấn lệ mơ hồ.
“Anh không ngủ hả?” Cô hỏi. Một mình ngủ ngon lành, luôn cảm thấy không tốt cho lắm.
Anh mỉm cười, vén chăn cũng vào nằm: “Cùng em ngủ một lát.”
Lúc này cô mới yên tâm nhắm mắt.
Gió tuyết bên ngoài tự do tung hoành, thỉnh thoảng đôi lúc có nhánh cây khô cạ vào chấn song cửa sổ phát ra tiếng sàn sạt.
Anh nằm nghiêng nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, trong đầu chẳng có chút buồn ngủ, ngược lại càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Sau khi xác định cô đã ngủ say, anh lặng lẽ mặc áo khoác ngoài xuống giường.
Hành lang phòng khách yên ắng, ngay cả đèn tường lu mờ cũng tựa như sắp ngủ.
Cô Mang bước xuống cầu thang, quẹo đến trước một sương phòng khác, anh không hề gõ cửa mà đẩy thẳng đi vào.
Người bên trong hoảng sợ, ô một tiếng rồi nhét thứ gì đó trên bàn vào trong một cái túi.
“Lén lút làm gì đó?” Cô Mang liếc nhìn người kia.
Abel ngượng ngùng nhếch khóe miệng: “Không có gì không có gì… hai người cầu phúc xong rồi à?”
Cô Mang đi tới trước mặt anh ta, kéo ghế ra ngồi xuống. Anh còn chưa ngồi vào chỗ, đột nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp một tay giữ lấy Abel, tay còn lại lấy ra vật mà anh ta muốn giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175864/quyen-7-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.