Từ lúc Thư Ngọc rời giường thì Cô Mang đã tỉnh lại.
Người con gái bên cạnh rón rén chui ra khỏi lồng ngực anh đi ra ngoài, trước khi xuống giường cô còn không quên quay lưng, nhẹ nhàng quẹt mũi anh chơi đùa.
Anh nhắm mắt mặc cô chọc ghẹo, nghe được tiếng sột soạt vang lên bên tai, rồi sau đó cô hình như mở cửa đi ra ngoài.
Anh trở mình, buồn chán chờ cô trở lại.
Ai ngờ, đợi hồi lâu cũng không nghe được tiếng mở cửa.
Cô lại chạy đi đâu rồi?
Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng anh khoác áo xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Con đường tĩnh lặng, không thấy nửa bóng người.
Sáng sớm khí lạnh khắc nghiệt như vậy, cô quả nhiên sẽ không ăn mặc phong phanh đi trong trời tuyết, có lẽ chỉ đi dạo quanh căn lầu gỗ này thôi.
Anh hơi trầm ngâm, rồi đi xuống phòng Abel ở dưới lầu.
Đang buồn tẻ, với tính tình của anh, rất có thể đi trêu chọc Abel thôi.
Nghĩ thế, anh không khỏi cười lắc đầu, hai ba bước đi xuống tầng dưới.
Thế nhưng nơi này lại chẳng yên tĩnh.
Cô Mang quẹo qua cầu thang gỗ trông thấy Abel đưa lưng về phía anh, hoa chân múa tay ở cửa phòng không biết đang kéo cái gì đó trên mặt đất. Cái vật kia tròn tròn trắng trắng, trông cỡ người trẻ tuổi, tầm vóc nhỏ hơn người thường mấy phần.
Anh nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày. Cái vật kia quả thật là một con người. Chẳng qua giờ phút này người kia hình như thần trí mơ hồ, bất tỉnh nhân sự.
Cô Mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175877/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.