Giang Nam vốn muốn ra ngoài tìm Dạ Thập Tam. Tìm nhiều lần vẫn không thấy đâu, anh ta nghĩ tới Dạ Thập Tam từng bám theo một cô gái Nhật có quan hệ mờ ám với Lễ Cung Tú Minh, vì thế anh ta mới tới phòng cô ta để thử vận may.
Ai ngờ, trong phòng cô gái kia không có bóng người. Càng nằm ngoài dự đoán của anh ta, sau khi rời khỏi phòng anh ta rõ ràng quay về phòng mình, nhưng không biết tại sao lại tới một sương phòng xa lạ.
Trong phòng còn có hai người anh ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới.
Một người trong đó anh ta tưởng rằng đã là hồn ma, giờ phút này lại sống sờ sờ ra đó cười với anh ta.
Nhất thời tâm trạng anh ta có phần khó lường.
Kinh ngạc chỉ dừng trong phút chốc, anh ta bình tĩnh nhìn Thư Ngọc, rồi quay đầu nhìn sang Lễ Cung Tú Minh: “Là ta đi nhầm sao?”
Lễ Cung Tú Minh cười cười, không đáp lời.
Thư Ngọc nói với Giang Nam: “Tôi và anh xui xẻo như nhau, đều rơi vào trận do Lễ Cung tiên sinh bày ra.”
Giang Nam nhíu mày: “Cho nên?”
Thư Ngọc dời tầm mắt nhìn Lễ Cung Tú Minh, tâm trạng thoải mái hơn mấy phần. Có Giang Nam ở đây làm phiền, Vạn lý thành thốn của cô đoán rằng sẽ không ra đâu vào đâu.
Cô lường tính Lễ Cung Tú Minh không có cách nào vừa đồng thời đối phó Giang Nam lại coi chừng cô ngoan ngoãn thêu thùa, cũng không thể trong thời gian ngắn vứt Giang Nam sang một bên. Nếu hắn không muốn Giang Nam ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175883/quyen-7-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.