Thư Ngọc chỉ cảm thấy dày vò trong băng lửa, bờ lưng nằm trên phiến đá lạnh lẽo, thân hình đè trước ngực lại nóng bỏng.
Anh lại quen thuộc mọi điểm mẫn cảm trên người cô, mỗi một trêu chọc đều khiến dây thần kinh của cô run rẩy.
Nếu nói hồi trước anh còn để ý nhẹ nhàng, chuyện giường chiếu luôn dùng đủ cách quấn quýt dịu dàng, như vậy người trước mắt không thể nghi ngờ đã mất đi tính nhẫn nại từ sớm, xé bỏ lớp ngụy trang, mỗi đợt tấn công đều mang theo dục vọng nóng cháy, hận không thể vò nát cô hòa vào trong xương thịt.
“Anh…” Cô hơi thở dốc, “Anh nhẹ một chút? Đứa bé…” Cô chỉ sợ làm tổn thương đến con.
Anh vùi đầu vào cổ cô, mồ hôi nóng bỏng nhỏ trên đầu vai cô, nóng hổi khiến cô rùng mình.
“Đợi thêm chút nữa…” Anh khàn giọng nói, bàn tay thô ráp vuốt ve bờ vai bóng loáng của cô, “Anh có chừng mực.”
Anh bỗng nhiên lại hỏi: “Em lạnh không?” Phiến đá lạnh lẽo gọi về mấy phần thần chí của anh, anh chỉ ra sức một cái đem mình làm tấm đệm thịt, khóa chặt cô trong lòng.
Lần xoay chuyển này khiến cô thở nhẹ một hơi, nhưng chỉ có thể ôm cổ anh tìm kiếm sự cân bằng, trong lúc kết hợp lại khiến hai người dính chặt nhau hơn.
Cô trừng to mắt, rõ ràng thấy sắc đỏ trong mắt anh đậm hơn mấy phần, trong lòng không khỏi thầm than không hay rồi.
Anh nhìn vào con ngươi óng ánh nước kia, chỉ thấy hai lỗ tai kêu vù vù, trong lúc kết hợp nhau, cánh mũi đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176018/quyen-9-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.