Cô Mang đi thẳng vào đại sảnh đại điện, vung con dao trong tay áo phá cơ quan đi vào.
Hàn Kình theo bản năng lau mồ hôi lạnh, biết rằng lúc này tuyệt đối không thể nóng nảy lải nhải một câu với anh bạn chí cốt, vì thế lặng lẽ đuổi theo đi vào trong điện.
Thềm đá cao cao mau chóng xuất hiện trước mặt mọi người, dàn tế nằm trên bệ đá cao nhất loáng thoáng chiếu vào mi mắt.
“Chính là nơi này.” Hàn Kình lấy lòng bàn tay đánh quyền, “Chúng ta đi lên thôi.”
Không đợi anh ta nói xong, Cô Mang và Khuê đã chạy thoắt thật xa trước tiên.
Giang Nam xách theo Abel đã mệt mỏi thành vũng bùn, nhón chân nhảy lên.
Diêm Phong và Hàn Kình đưa mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng bắt kịp. Hàn Kình đi được vài bước, rồi quay đầu lại khiêng người gỗ dùng tốc độ di chuyển như ốc sên bị bỏ lại phía sau lên trên vai mình.
Phía trên lòng đất trống trải luẩn quẩn tiếng quan tài kêu, tiếng động ình ình khiến lòng người run rẩy.
Giang Nam vừa nhảy lên thềm đá vừa nhịn không được nhíu mày: “Tôi cứ cảm thấy nơi này bất thường…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía trên vang lên một trận nổ đùng đoàng, cả không gian dưới lòng đất chợt chấn động, lại mơ hồ có chiều hướng sụp đổ.
Tia sáng trong mắt Giang Nam hiện ra rõ ràng, cao giọng hét to: “Đây không phải tiếng quan tài kêu! Điểm phá sập giữa sông núi đã làm nổ trước thời hạn!”
Một lời này khiến mọi người đang lao nhanh trên thềm đá chợt lạnh sống lưng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176056/quyen-9-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.