“Cô phu nhân, mời.”
Lễ Cung Tú Minh hơi khom lưng, chờ Thư Ngọc đi lên đường cáp treo nối liền dàn tế và cửa cung tường đá.
Thư Ngọc nhìn đường cáp treo treo giữa không trung, cùng với cửa cung tối kịt ở cuối con đường, trong lòng cô không khỏi bắt đầu lo sợ.
Ngay cả tranh vẽ trên tường cũng không ghi lại bí mật bên trong cửa cung, Lễ Cung Tú Minh tiến vào cánh cửa kia rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng cô một thân một mình sức yếu, ngay cả sức để từ chối cũng không có, chỉ đành bước lên đường cáp treo, đi về phía trước.
Lễ Cung Tú Minh đi theo sau cô, cũng bước lên đường cáp treo.
Mục Nhã Bác dẫn theo các tiểu bối khác trong tộc theo sát phía sau, đoàn người bước đi chầm chậm trên đường cáp treo lắc lư.
Thư Ngọc ổn định tinh thần, vịn lấy dây thừng hai bên đường cáp treo, ép mình đừng nhìn xuống vực sâu vạn trượng dưới lòng bàn chân. Trên đỉnh đầu, một con cú đại bàng vừa kêu vừa bay lượn, tiếng kêu và tiếng quan tài ai oán hòa lẫn vào nhau, khiến mang tai người ta kêu vù vù.
“Lễ Cung tiên sinh, trong cửa cung có cái gì?” Thư Ngọc định thông qua việc trò chuyện phân tán sức chú ý của mình.
Lễ Cung Tú Minh đáp: “Đồ vật của lão tổ tông, không có gì đặc biệt.”
“Có thể mạo muội hỏi một câu, nguyên nhân Lễ Cung tiên sinh muốn vào cửa cung là gì?” Thư Ngọc lại hỏi.
“Bái lạy lão tổ tông, thuận tiện mở quan tài của hắn.”
Thư Ngọc sửng sốt. Chẳng lẽ đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176053/quyen-9-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.