【A Đốc Hách Lệ】
Mai trừng mắt nhìn nam nhân đè trên người mình, trong mắt nàng giống như có thể phun ra lửa.
Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa đao thuật thiên phú hơn người, nhưng chẳng ngờ trong vòng một ngày lại bị cùng một người hất rớt trường đao trong tay hai lần liên tục.
Quả thực quá nhục nhã!
“Cô tên gì?” Người nam nhân dường như rất hứng thú, lười nhác hỏi han.
Nàng nghiêng đầu qua, không định quan tâm tới người nam nhân trông còn tinh xảo hơn cả nữ nhân này.
“Ồ, không muốn nói sao?” Y làm như tiếc nuối thở dài, “Vậy chúng ta cứ nằm vậy đi, có lẽ bạch hổ sẽ mau chóng thu hút qua đây bởi nội tạng dã thú bị ta vứt bỏ gần đây.”
Lúc này nàng quay đầu trở lại, suýt nữa cắn răng. Y quần quật cả ngày vừa bắt thú lại nướng thịt, căn bản chính là khiến nàng hiện thân?
“Mai.” Nàng giống như giận dỗi nhìn thẳng vào mắt y, “Ta tên là Mai. Bây giờ thả ta ra được chưa?”
Y ồ một tiếng: “Cô không phải người Trung Nguyên, tên của cô lại giống như người Trung Nguyên.”
Nàng nhíu đôi mày liễu: “Ta có một phần huyết thống của người Trung Nguyên.”
“Thế à…” Y bừng tỉnh hiểu ra, “Ta tên là Doãn Lễ, doãn của doãn nặc, lễ của lễ thượng vãng lai.”
Nàng không có kiên nhẫn nhất đối với những thứ văn chương nho nhã: “Biết rồi biết rồi, ngươi tránh ra cho ta.” Rõ ràng dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi gió, thế mà hết sức chết người.
Y chợt thả lỏng tay, nghe theo đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176067/quyen-9-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.