【Doãn Lễ】
Mùa đông năm một trăm mười hai, tuyết lớn liên tục mấy ngày nay. Ngày hôm sau trời trong, hoàng đế mừng rỡ, chợt nổi hứng săn bắn, mời thủ lĩnh các bộ trong hoàng thành cùng đi. Di Thuận vương gia tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, cũng nằm trong danh sách nhận lời mời.
“Doãn Lễ, nên dậy rồi. Đã nói hôm nay cùng ta đến núi Tần Hoàng săn một đầu bạch hổ, bây giờ muốn đổi ý sao?”
Tấm màn dày ánh sáng không chiếu qua bị người từ bên ngoài vén lên, người nam nhân mặc trang phục cưỡi ngựa vàng rực đứng trước giường, nhướn mày nhìn bào đệ vùi trong đệm chăn, sắc mặt hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Tấm chăn thật dày nhúc nhích mấy cái, rốt cuộc ló ra một người còn buồn ngủ.
“Bệ hạ à, bây giờ mới qua canh bốn, bên ngoài còn chưa sáng sủa, bây giờ khởi hành, đi lần mò không an toàn.” Doãn Lễ biếng nhác dựa trên giường, làm sao cũng không chịu dậy.
Thanh đế trẻ tuổi nhếch khóe miệng: “Sợ cái gì, ngươi là binh sĩ đánh giặc, có lần nào mất tín nhiệm chưa? Có ngươi ở đây, trẫm sợ gì chứ? Mau dậy đi!” Dứt lời hắn không hề lưu tình xốc lên tấm chăn trên giường.
Không khí lạnh lẽo mùa đông khiến Doãn Lễ rùng mình một cái.
Có thể được hoàng đế thống lĩnh Bát Kỳ đích thân xốc chăn gọi thức dậy, có lẽ chỉ có một mình y.
Khi đội bảo vệ danh dự săn bắn khởi hành thì mặt trời đã lên.
Doãn Lễ mặc áo choàng xám, cưỡi ngựa xám lừ đừ, ủ rũ theo sát ngoài xa giá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1176065/quyen-9-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.