Mùa thu tại trấn Thanh Hà gió mát trong lành.
Trong mảnh sân yên tĩnh, Thư Ngọc nằm nghiêng trên xích đu sưởi nắng, ngắm nhìn hai ba con chim sẻ nhỏ nhảy tung tăng trên mặt sân.
Đã hơn nửa năm kể từ khi lăng mộ Thái A bị dung nham chìm ngập. Ngày đó sau khi rời khỏi Hàn gia, Cô Mang không dẫn cô quay về Bắc Bình, mà là đưa cô trở về trấn Thanh Hà.
“Nơi này hoàn cảnh thanh tịnh, thích hợp dưỡng thai nhất.” Anh ôm cô nói.
Cô biết, bên ngoài hỗn loạn, chỉ có trấn Thanh Hà mảnh đất vắng vẻ tại phía Nam này còn có sự tĩnh lặng. Bởi vì sự kiên trì của cô, anh rốt cuộc không thể đưa cô ra nước ngoài, thế là chỉ đành lui mà cầu sắp đặt cô ở nơi này.
Cuối cùng anh nhượng bộ, thở dài: “Thôi, vẫn để em ở nơi anh có thể tiếp cận, thế thì anh cũng có thể yên tâm.”
Anh sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, liền vội vàng rời khỏi trấn Thanh Hà. Cô cũng không ngăn cản anh, chỉ ôm cổ anh nói: “Anh cẩn thận nhiều chút, nhớ trở về nhìn đứa con của chúng ta.”
Màu mắt anh sâu thẫm, hôn lên trán cô: “Em cũng giữ gìn sức khỏe, chờ anh.”
Cô tươi tắn mặt mày: “Đi sớm về sớm.”
Cô hiểu được, cho dù anh đã từ chức ở Bắc Bình, vẫn còn rất nhiều chuyện không yên tâm. Chẳng biết Đàm Phục và Tạ Tri Viễn nói gì thúc giục anh, cuối cùng anh vẫn một mình trở về dòng lốc xoáy kia.
Cô đương nhiên không muốn thả anh đi, nhưng không đành lòng làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283514/quyen-11-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.