Đêm khuya gió lạnh, nhưng Thư Ngọc không hề cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt độ hai má giống như muốn hòa tan tuyết rơi ban đêm.
“Tại sao anh tới muộn vậy?” Cô hỏi, “Anh đi đâu?”
Anh mở ra chiếc áo khoác thật dày, lồng cô nhỏ bé vào trong lòng: “Abel gây chuyện, anh đi giúp cậu ta xử lý.”
Trong đôi mắt cô tràn ngập vẻ ngờ vực. Sau khi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cô lên tiếng: “Anh không phải…lại đến chợ đen chứ?” Cô loáng thoáng cảm thấy hình như anh rất quen thuộc với chỗ đó, có lẽ dưới lớp áo choàng trắng học thuật kia che đậy chuyện cô không biết.
Anh mệt mỏi đến nơi, quần áo cũng không vừa người, vả lại trên áo sơmi còn lưu lại mùi máu tanh rất nhẹ. Những chi tiết này khiến cô không khỏi hơi lo âu.
Anh hơi khựng lại, không ngờ cô còn nhạy bén hơn so với suy nghĩ của anh.
Chỉ một cái ngừng lại này, đã để cô nhìn thấy manh mối: “Nơi đó rất nguy hiểm, sau này anh có thể đừng tới đó nữa không?”
Cô gái trong lòng dè dặt hỏi, trong đôi mắt đen nhánh óng ánh chứa tia sáng dập dềnh. Hầu kết anh chuyển động, miệng lưỡi khô khan, anh rất khó khăn đè nén dục vọng xao động trong lòng.
“Không đi.” Anh nói, “Sau này không bao giờ đi nữa.”
Lúc này cô mới yên tâm, mặt mày tươi tắn cười nói: “Cách giờ học sáng mai còn sáu tiếng nữa, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Anh nhíu mày: “Đi…” Anh chỉ muốn mang cô gái trong lòng về nơi ở của mình, đặt cô lên giường cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283534/quyen-10-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.