Từ hôm đồng ý với lời thỉnh cầu đi thăm nhà trọ của Diêm Phong, Thư Ngọc ghi nhớ việc này trong lòng. Cô nghĩ sớm toàn vẹn vấn đề trong đầu Diêm Phong một chút, hai người họ mới tiến về phía trước, đi con đường riêng của mình.
Các cô gái trong nhà trọ đều hết sức nhiệt tình đối với “anh họ bà con xa” của Thư Ngọc sắp đến chơi.
“Đẹp trai không?” Đôi mắt Jane lóng lánh.
Agata ngã trên sofa, khuôn mặt đầy trầm tư: “Đàm trông xinh đẹp vậy, anh họ của cậu ấy nhất định cũng không kém.”
Mary nở nụ cười thần bí: “Dựa vào kinh nghiệm từng sống ở Trung Quốc của tớ, người có thể được con gái gọi là ‘anh họ’ bình thường đều có quan hệ thân thiết không bình thường với cô gái đó.”
“Ơ?” Jane khó hiểu, “Nhưng Đàm có Cô rồi mà, chẳng lẽ dáng vẻ của vị ‘anh họ’ kia còn đẹp hơn Cô sao?”
“Tiêu chuẩn kén chồng của con gái Trung Quốc rất cao, chọn một người sao đủ chứ?” Mary nghiêm trang nói, “Nghe nói có truyền thống, chàng trai phải biết đánh đàn, vả lại tiếng đàn phải thu hút tới rất nhiều chú chim non xinh đẹp, thế thì mới có thể thắng được trái tim của cô gái.”
Jane ngạc nhiên trừng to mắt, Agata ở bên cạnh phụ họa nói: “Tớ cũng từng đọc qua một số ghi chép về truyền thống Trung Quốc, chẳng hạn như chỉ có người đàn ông cưỡi rùa vàng mới có thể được gọi là con rể tốt.”
“Chao ôi, Cô đáng thương quá…” Trong mắt Jane lộ ra vẻ không nỡ.
Cổ họng Thư Ngọc sặc một ngụm trà:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283543/quyen-10-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.