“Em ở Thánh Martin chăm sóc cha anh, vì để anh ở Trung Quốc xa xôi yên tâm, mỗi lần em đều viết thư báo tình hình của cha anh cho anh biết. Em đọc bằng miệng, chị nữ tu trong viện dưỡng lão viết xuống, mỗi một phong thư đều như vậy.
Sau đó ở trong thư từ qua lại em dần dần thích anh. Đêm bình an em cố lấy dũng khí viết một phong thư cho anh, nhưng em chờ thật lâu, anh cũng không hồi âm cho em.
Lúc ấy gia tộc gọi em về nước, thế là em chỉ có thể tìm một cái cớ rời khỏi.
Em vốn không phải bộ dáng như thế này, nhưng trưởng bối trong tộc ép buộc em mài xương thay da, đổi thành bộ dáng hiện tại. Em cũng không thích dáng dấp hiện tại của mình, nhưng em không có cách nào, em không thể chống lại sự ép buộc của trưởng bối trong tộc.
Lần này em chạy trốn tới Luân Đôn, vốn định thăm cha anh một lần rồi đi, thật không ngờ có thể gặp anh ở đây. Có lẽ ông trời nghe được tâm nguyện của em.
Em sẽ không ở lại đây quá lâu, em chỉ muốn cùng anh sống vui vẻ một khoảng thời gian. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, em nghĩ em cũng nên đi rồi.”
……
Đêm nay, Diêm Phong mất ngủ.
Anh ta thật không ngờ J ở ngay trước mắt mình, lại là “Đàm Thư Ngọc” mà anh ta cho là lúc ban đầu. Tất cả giống như một mớ bòng bong rối loạn, có vén vuốt cũng không hết rối.
Anh ta cũng không phải không có hoài nghi, nhưng mỗi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283544/quyen-10-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.