—— mùa xuân những năm đầu dân quốc ——
Ngoài cửa sổ ánh xuân xinh đẹp, hai ba con chim trả đậu trên nhánh hoa đào hót líu lo, rung rung làm rớt xuống mấy đóa hoa xuống mặt cỏ xanh ngát.
Ánh sáng bên trong hơi lờ mờ, tia sáng bên ngoài bị từng hàng giá sách cao cao che chắn, chỉ rắc lên trang sách nằm cạnh mấy khe hở.
Chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng mờ có một người mảnh khảnh đứng đó.
Người kia mặc áo màu xanh nhạt, chiếc váy vải bông đến đầu gối màu chàm, dưới chiếc váy là một đôi chân trắng như tuyết.
So với đôi chân thì cánh tay của người kia càng trắng nõn hơn. Giờ phút này, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn đến mức giống như xuyên qua ánh sáng đang lướt qua một dãy sách, hình như đang phiền não nên chọn lựa quyển nào.
Đột nhiên, đầu ngón tay nõn nà khựng lại.
Cùng lúc đó, trong phòng sách báo tĩnh lặng vang lên tiếng trò chuyện thầm thì.
“Này, cậu có nghe nói không? Nho Hàm Lương nói, cậu ta sắp lấy tới tay đứa cháu gái của tổng tư lệnh sở vụ Bắc Bình đó.”
“Thật hay giả?! Chính là cái cô nàng trông lạnh lùng, dáng người lại mềm mại kia…”
“Chính là Đàm Thư Ngọc đó!”
“Diễm phúc quá đi! Chậc, ngẫm lại mùi vị của người đẹp kia, cảm giác rất đã…”
Hai nam sinh phía sau giá sách lúc này kích động hít hà cảm thán, sau đó nở nụ cười xấu xa.
Đang cười hăng say, thình lình bị một loạt sách cổ rớt xuống rầm rầm trên đầu. Những điển tịch cổ xưa này vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283557/quyen-10-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.