Đoàn Thăng nhất thời thanh tỉnh.
” Ngươi nói cái gì?” Rời đi…? Gì chứ?
Trữ Ngự Diệp ôm chặt hắn.” Đúng vậy. Rời đi nơi này.” Trữ Ngự Diệp ngữ khí thật kiên định.
Đoàn Thăng lần đầu tiên nhìn y như vậy. Y cực kỳ kinh ngạc.
” Ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi nơi này không?” Trữ Ngự Diệp thật khẩn trương. Cùng chính mình một chỗ, chính mình cái gì đều không có… không có gia thế không có bối cảnh… ngay cả bạc trên người đều không có nhiều so với Đoàn Thăng.
Nói thực ra, nếu Đoàn Thăng lựa chọn ra đi cùng mình thì chính mình cũng không dám cam đoan có thể cho hắn quá nhiều ngày tốt đẹp. Nếu hắn ở lại Đoàn phủ, vậy thì cuộc sống nhất định tốt gấp trăm lần so với theo chính mình.
Cho nên y cũng không bắt buộc. Nếu muốn, y đã sớm đem Đoàn Thăng ra phủ lâu rồi…
Thế nhưng nếu Đoàn Thăng thật sự đi theo y… y lại không tự tin lắm. Huống chi Đoàn Thăng ở trong này là dưới một người mà trên vạn người, hắn sẽ nguyện ý sao…?
Theo chính mình đến một nơi như thế nào còn chưa xác định được, rồi lại ở nơi đó mà bắt đầu làm lại từ đầu ư? Bao nhiêu là chuyện không thể xác định như thế, y chỉ nghĩ tới thôi còn cảm thấy sợ hãi.
Y có thể yêu cầu Đoàn Thăng thương yêu y đến loại tình trạng này không? Có lẽ Đoàn Thăng căn bản là…
” Hảo! Muốn đi đâu? Hiện tại liền đi thôi!” Đoàn Thăng nhẹ giọng nói.
Thế là… gánh nặng của bọn họ vừa thu lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thiep/1671260/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.