🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

◎ "Tiết Kim Quỳnh, tắm nước lan, Chi Chi không chào đón ta sao?" ◎

Đô Diêu Chi và Lan Đình Yếm dừng chân tại khách đi3m tốt nhất ở Lạc Đô. Về hiệu quả cách âm, nơi này tốt hơn hẳn so với Trân Trân Gia Khách Đi3m ở Tinh Lam Thành.

Vào ngày lễ Kim Quỳnh, khách đi3m đã chuẩn bị sẵn từng nồi nước ấm, khiến cả nơi tràn ngập hương phong lan dịu nhẹ.

Theo phong tục, nếu muốn đón Tết thì phải thực hiện đầy đủ các nghi lễ. Vì thế, Đô Diêu Chi cũng làm như các vị khách khác, gọi nước ấm và đặt những cánh hoa phong lan mua từ chợ hôm trước vào chậu tắm.

Khi Đô Diêu Chi bận rộn chuẩn bị, Lan Đình Yếm chỉ lặng lẽ ngồi một bên quan sát.

Liếc nhìn hắn một cái, nàng vẫn tiếp tục công việc, nhưng cũng kéo bình phong lại để che chắn chậu tắm.

Nàng đoán rằng Lan Đình Yếm không mấy hứng thú với những phong tục lễ hội như thế này. Dù đã có vô số lần tiếp xúc thân mật với hắn trong những năm qua, nhưng nàng vẫn chưa thể thản nhiên tắm trước mặt hắn như không có chuyện gì.

Hơi nước ấm dần dần bốc lên…

Đô Diêu Chi vừa cởi hết y phục thì chợt phát hiện một cái xúc tu len lỏi vào, khẽ đáp xuống mép chậu tắm.

"......"

Nàng hạ giọng cảnh cáo: "Đi ra ngoài!"

Xúc tu vẫn bất động.

Thôi kệ.

Dù sao trên đó cũng không có mắt.

Đô Diêu Chi chậm rãi bước vào chậu tắm, cả người chìm xuống làn nước ấm. Những cánh phong lan xanh mướt trôi lững lờ trên mặt nước, tỏa ra mùi hương thanh nhã dịu dàng.

Nàng không định ngâm mình quá lâu.

Tựa lưng vào thành chậu, Đô Diêu Chi ngửa đầu nhìn lên trần nhà của khách đi3m. Hơi nước ấm áp làm mỗi tấc da thịt và gân cốt trên cơ thể nàng dần thả lỏng, nhưng tinh thần nàng vẫn có một cảm giác căng thẳng khó tả.

Nàng không nhớ rõ trong nguyên tác, nam nữ chính phải mất bao lâu mới có thể đi đến kết cục tiêu diệt hoàn toàn Ma Giới. Nhưng theo logic của tiểu thuyết... thời gian hẳn là sẽ không quá dài.

Trong truyện, nhân vật chính tu luyện ba tháng bằng người khác ba năm, ba năm thì vượt xa 300 năm. Người bình thường mất ba năm để nhập môn, nhưng nhân vật chính chỉ cần ba năm đã đủ để thành thần.

Vậy nên... việc Vân Hoài Thanh chủ động gửi tin nhắn hẹn gặp nàng lần này, chắc chắn là có một hành động lớn sắp diễn ra.

Nhưng mà… có gì đó không đúng lắm.

Mặc dù đã trôi qua gần ba năm, nhưng trong ấn tượng của Đô Diêu Chi, những tình tiết quan trọng trong nguyên tác dường như vẫn chưa xuất hiện.

Cũng có thể là nàng không chắc chắn lắm.

Dù gì thì nàng cũng không biết trong suốt những năm qua, nam chính và nữ chính đã làm những gì.

Điều duy nhất nàng biết là bản thân đã dành phần lớn thời gian thu thập thông tin về Ma Giới và Ma Quân, còn lại thì hầu như đều ở bên cạnh Lan Đình Yếm.

... Đúng vậy, nói ra thì hơi ngượng ngùng, nhưng "ở bên cạnh" có lẽ là từ chính xác nhất. Hơn nữa, dường như chưa từng có khoảnh khắc nào mà bọn họ không ở bên nhau...

Không biết nghĩ đến điều gì, mặt Đô Diêu Chi bỗng hơi nóng lên. Nàng đưa tay lên xoa nhẹ hai má đã phiếm hồng.

Hít sâu một hơi, nàng dần thả lỏng cơ thể và chìm sâu xuống làn nước.

Bất chợt, nàng nhớ đến một mùa hè năm nào, khi cùng nhóm bạn thân đến khu vui chơi dưới nước vừa khai trương. Cả bọn thi nín thở trong bể bơi, sau đó còn nghịch nước, chơi đùa đến mức còn điên hơn cả lũ trẻ con.

Giờ nghĩ lại, những ký ức ấy... cứ như thuộc về một kiếp trước vậy.

Lúc mới đến thế giới này, nàng từng nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè, tiếc nuối việc chưa kịp học xong đại học, chưa theo dõi hết anime, manga, tiểu thuyết yêu thích... Nhưng bây giờ, những điều đó lại ít khi xuất hiện trong tâm trí nàng.

Con người thực sự có khả năng thích nghi đáng kinh ngạc.

Một lát sau, Đô Diêu Chi trồi lên khỏi mặt nước, đưa tay gỡ những cánh phong lan vương trên tóc.

Nghiêng đầu nhìn qua, cái xúc tu kia vẫn lặng lẽ nằm trên mép chậu tắm.

Đô Diêu Chi đưa tay chọc nhẹ vào xúc tu.

Nó như thể vừa nhận được lời mời, bất ngờ duỗi dài ra rồi lao thẳng vào trong nước.

Cùng lúc đó, từ trong thùng gỗ bên cạnh, vô số xúc tu khác bất ngờ trườn lên.

“Khoan đã…”

Đô Diêu Chi còn chưa kịp phản ứng thì những xúc tu ấy đã đồng loạt tràn vào.

Bình phong bên kia vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Đô Diêu Chi quay đầu lại bắt gặp Lan Đình Yếm đang đứng đó. Hắn thong thả cởi bỏ chiếc áo choàng đen huyền trên người, động tác vô cùng ung dung.

“Tiết Kim Quỳnh, tắm nước lan,” ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đô Diêu Chi, đồng tử dần thay đổi màu sắc. Đến cuối cùng, đôi mắt hắn trở thành màu bạc giống hệt những xúc tu kia.

“Chi Chi, nàng không chào đón ta sao?”

Đô Diêu Chi: "……"

Ngươi thử soi gương nhìn đôi mắt của mình rồi nói lại câu đó xem nào?!

“…Chàng thật sự muốn tắm nước lan sao?” Nàng lẩm bẩm.

Nước lan… Chưa kịp tắm thì nước trong thùng đã gần như bị những xúc tu kia chiếm hết rồi!

Những sợi xúc tu màu bạc trơn nhẵn quấn chặt vào nhau, dày đặc khắp thùng gỗ, bao phủ hoàn toàn lấy cơ thể Đô Diêu Chi. Dưới dòng nước ấm không ngừng cuộn trào, phong lan tràn ra khỏi thùng, rơi vãi khắp nền đất, tạo thành một dòng suối nhỏ lan rộng.

Lan Đình Yếm khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đô Diêu Chi nhìn hắn.

Đột nhiên, những xúc tu khẽ động.

Một luồng nhiệt dâng trào trong cơ thể nàng, gương mặt bất giác nóng bừng.

Nàng khẽ thở ra, đưa hai tay về phía hắn, hàng mi hơi run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng:

“Ôm ta.”

Lan Đình Yếm liền vòng tay ôm lấy nàng.

Có thêm một người vào, nước trong thùng bị tràn ra ngoài.

Đô Diêu Chi rất thích được ôm. Nhưng cái ôm của Lan Đình Yếm khác với người bình thường. Ngoài việc phần "người" nửa thân trên sẽ ôm lấy nàng, thì phần "phi nhân" còn lại cũng siết chặt, quấn lấy nàng không chút kẽ hở.

Nàng thích cảm giác bị bao bọc, bị cuốn lấy thật chặt, như thể toàn bộ thế giới này chỉ còn lại vòng tay hắn.

Đô Diêu Chi ngửa đầu, chủ động hôn lên môi hắn.

Hơi nước mịt mờ bao phủ quanh họ, tạo nên một khung cảnh vừa mộng ảo lại vừa kỳ dị—tựa như một con quái vật bò lên từ biển sâu, từng chút một nuốt chửng lấy thiếu nữ xinh đẹp.

Đô Diêu Chi nằm trên giường, lồ ng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Lan Đình Yếm ngồi bên mép giường, tập trung chải từng lọn tóc ướt của nàng, dùng linh lực hong khô chúng một cách cẩn thận.

Gương mặt Đô Diêu Chi vẫn còn ửng đỏ. Dù thần sắc của Lan Đình Yếm trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trên gương mặt hắn cũng chưa hoàn toàn rút đi sắc hồng nhàn nhạt.

Đôi mắt đen thẳm của hắn chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc làm khô từng sợi tóc bằng linh lực. Khi hoàn tất, hắn khẽ nói:

“Xong rồi.”

Đô Diêu Chi khẽ hừ một tiếng: “Đó là điều chàng nên làm.”

Thật ra, nàng hoàn toàn có thể tự dùng linh lực hong khô tóc, nhưng nàng cố tình muốn để Lan Đình Yếm chăm sóc mình.

Lan Đình Yếm chỉ đáp gọn một tiếng: “Ừ.”

Từ trong chăn, Đô Diêu Chi vươn tay ra, đẩy nhẹ hắn một cái: “Hôm nay đi chơi, ta muốn cài hoa. Lấy đóa thược dược kia lại đây cho ta.”

Cũng giống như những đóa phong lan, hoa thược dược này cũng đã được chuẩn bị từ hôm qua.

Lan Đình Yếm không nhúc nhích, một xúc tu nhẹ nhàng duỗi ra, cuốn lấy bình hoa thược dược màu hồng phấn, đưa nó đến tay Đô Diêu Chi.

Đô Diêu Chi nhận lấy, sau đó lại đưa đóa hoa cho Lan Đình Yếm: "Giúp ta chải đầu."

Nàng đứng dậy, lưng quay về phía Lan Đình Yếm, mặc vào bộ trung y và khoác thêm áo ngoài. Khi nàng bước xuống giường, thần sắc hơi thay đổi, nàng đỡ Lan Đình Yếm một chút rồi từ từ đi đến trước gương trang điểm, ngồi xuống.

“Lần trước nàng không hài lòng.” Lan Đình Yếm đứng phía sau nàng, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng lướt qua, biểu cảm trên mặt hắn có chút lúng túng, vừa khó xử lại vừa trịnh trọng.

“Lần trước chàng làm chưa tốt lắm,” Đô Diêu Chi nói, “Kiểu tóc đó trông khiến đầu ta to hơn, chàng không học kiểu tóc mới sao? Hỏi Hoa Phạm xem có thể dạy cho chàng không?”

Lan Đình Yếm đáp: “Học rồi.”

Hắn vẫn còn nhớ rõ biểu hiện kinh ngạc của Hoa Phạm, như thể đây là một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, khiến hắn tự hỏi liệu mình có thật sự làm sai đến mức đó không.

Đô Diêu Chi cầm lấy thỏi son môi, chấm một chút lên môi. Tuy nhiên, sự thay đổi trên khuôn mặt nàng không quá rõ rệt. Môi nàng vốn đã rất hồng, có lẽ là do sắc mặt vẫn chưa phai hẳn.

Trong gương, nàng thấy Lan Đình Yếm khẽ cụp mắt, chăm chú và nghiêm túc giúp nàng chải tóc.

Có những lúc nàng cảm thấy Lan Đình Yếm thật ngoan ngoãn. Nàng một mặt muốn tiến lại gần hắn thêm một bước, một mặt lại cố gắng thuyết phục bản thân rằng hắn không có tình cảm gì với mình, rằng hắn chỉ là một quái vật, rằng hắn làm vậy chỉ vì nhàm chán... Và điều quan trọng nhất mà nàng luôn tự nhủ, chính là không được yêu hắn.

Là kẻ mạnh nhất trong số các ác nhân, Ma Tôn... cuối cùng cũng sẽ bị vai chính gi3t chết.

Mà nàng... thì phải trở về nhà.

Lan Đình Yếm với đôi tay to rộng và ngón tay thon dài, ngẩng đầu lên, toát ra một vẻ bình tĩnh và linh hoạt. Hắn chăm chú tạo cho nàng một kiểu tóc thiếu nữ dễ thương, cuối cùng nhẹ nhàng cắm đóa thược dược vào mái tóc nàng.

Khi xong xuôi, hắn ngước mắt nhìn nàng trong gương, im lặng chờ đợi để xem nàng có hài lòng hay không.

Đô Diêu Chi cười tươi: “Cũng không tệ lắm.”

Nàng đứng dậy, kéo Lan Đình Yếm ngồi xuống, rồi ấn nhẹ vai hắn: “Được rồi, đến lượt ta chải tóc cho chàng! Chàng muốn cài hoa gì? Hôm qua ta còn mua mẫu đơn, sơn trà và hoa nghênh xuân đấy.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.