“Chỉ là một nữ tử nông gia hèn mọn đến tột cùng, ta mang ơn thì báo đáp, chứ sao có thể lọt vào mắt ta được.”
Qua một bức tường, giọng nam nhân cao ngạo vang lên nhẹ bẫng, như đang tuyên án tử cho một người.
Lang quân thế gia cao quý vốn đã có quá nhiều nữ tử mê luyến và ái mộ, mà Tạ Thất Lang danh chấn thiên hạ lại càng rực rỡ như nhật nguyệt, thu hút vô số đom đóm lao đến.
Hắn chưa bao giờ để tâm đến một nữ tử thấp hèn như bụi đất, cho dù nàng từng cứu mạng hắn, cho dù nàng đã đồng hành cùng hắn suốt quãng thời gian gian khổ nhất, cho dù giữa họ từng có những lời hẹn ước đẹp đẽ.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật tàn khốc. Ngay sau đó, cơn đau dữ dội ập đến khoang ngực, cơ thể nàng từng chút một trở nên lạnh lẽo.
Mưa lớn như trút, một nữ tử nông gia lặng lẽ lìa đời vào khoảnh khắc ấy.
Vô danh, vô vị, chẳng ai lưu tâm.
*
Sáng sớm, trời vừa tạnh sau một trận mưa rừng, hơi lạnh nhè nhẹ luồn sâu vào lồng ngực.
Trương Tĩnh Hàm xỏ vào đôi dép cỏ mới, đẩy cửa phòng bước ra, giẫm lên những phiến đá xanh thô kệch mà đi. Một phiến, hai phiến… nàng lẩm nhẩm đếm trong lòng.
Đến khi đếm đến phiến thứ mười lăm, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh nàng.
“A Hàm, ra cửa sớm vậy, định vào núi à?”
Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu, nở nụ cười, chào hỏi Lưu nhị bá đang đi ngang cửa, “Vâng ạ, nhị bá, mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-binh-pham-han-u-minh/2984041/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.