Tốt nhất nàng đừng lừa hắn.
Ánh mắt cụp xuống của Tạ Uẩn đã nói lên tất cả, sự nhẫn nại của hắn đối với nàng là có giới hạn.
Hoàng oanh, mèo mun, hồ ly đỏ bị nhốt trong lồng cũng đang im lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.
Trương Tĩnh Hàm bị vây trong bóng tối ngột ngạt, bốn phía đều là hơi thở thuộc về hắn. Nàng th* d*c vài hơi vì cảm thấy khó thở, mới nói: “Lang quân, ta chỉ muốn sống yên ổn.”
“Nhưng ngài lại khiến ta sợ hãi.”
Câu nói yếu ớt như nghẹn trong tiếng nức nở vừa thốt ra, đồng tử Tạ Uẩn co lại, một bàn tay khẽ nâng lên rồi buông xuống.
“Nàng sợ ta ư? Nhưng ta chưa từng làm gì với nàng.”
Giọng hắn ấm hơn chút, tự cảm thấy những lừa dối ban đầu chẳng đáng là gì, nàng giận dỗi vài ngày là nên tha thứ.
Và sau đó, việc lợi dụng lòng người để đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, cũng chỉ là để đưa nàng rời khỏi chiếc lồng giam, đến một thế giới rộng lớn hơn, để nàng được người ta cầu xin, nâng niu, sao có thể gọi là ác độc được chứ?
Tiết lộ sự tồn tại của Vương Bất Lưu Hành rồi lại bỏ mặc nàng, để nàng bị dân làng vây công, đó mới là tính toán thật sự.
“Bởi vì thế giới của chúng ta vốn không giống nhau. Hạt cát mà lang quân buông tay vung xuống, đè lên đầu ta lại biến thành một ngọn núi khổng lồ.” Trương Tĩnh Hàm lại thở hắt một hơi, cố gắng giữ cho cơ thể đứng thẳng. “Ta không muốn phải chịu kết cục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-binh-pham-han-u-minh/2984086/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.