🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hồi nhỏ, tôi từng lén nghe ông nội khuyên cha đầy khổ sở: “Con người ai cũng có số, con không thể vì mẹ của Tiểu Du đã mất mà cứ làm những việc vượt quá sức mình. Tiểu Du còn nhỏ như vậy, con muốn con bé phải mồ côi cả cha lẫn mẹ từ sớm sao?”

Khi đó tôi không hiểu lời ông nội có ý gì.

Cho đến khi cha tôi qua đời.

Một hôm, ông nội uống say, ôm di ảnh cha tôi khóc nấc:

“Trạm à, cha hối hận lắm… Giá như năm xưa cha không dạy con về y học thì tốt biết mấy! Lẽ ra phải để nó tuyệt diệt từ đời cha mới phải!”

Về sau khi tôi lớn hơn một chút, từng hỏi ông nội về những lời đó.

Ông im lặng rất lâu, chỉ nói một câu: “Tiểu Du à, ông sẽ truyền lại toàn bộ y thuật cho con. Những thứ khác… con đừng hỏi nữa.”

Từ nhỏ, tôi đã sống nương tựa với ông nội và hiểu tính cách của ông. Tôi biết khi ông đã quyết định điều gì thì tôi sẽ không hỏi thêm. Tuy nhiên khi lớn lên, nhất là sau khi ông mất trong một vụ tai nạn, tôi dần dần hiểu ra những điều mà ông luôn muốn giấu tôi.

“Cảm ơn cha anh vì vẫn nhớ đến chúng tôi. Những năm đó, tôi và ông nội sống cũng không đến nỗi nào.”

Liêu Dục Phong ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Xin hỏi… ông nội cô…”

Thấy được sự lưỡng lự trong mắt anh ấy, tôi thẳng thắn nói: “Ông nội tôi đã qua đời từ năm năm trước rồi.”

“Xin lỗi.”

Tống Chí ngồi bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn không dám lên tiếng. Thấy bầu không khí dần trùng xuống, anh ấy đảo mắt nhìn quanh, rồi vội vàng mở cửa gọi phục vụ mang thức ăn lên.

Vì những lời của Liêu Dục Phong, tôi bất giác nhớ lại không ít chuyện cũ, suốt bữa ăn gần như chẳng nói thêm được lời nào.

Ăn xong, tôi vừa định đứng dậy chào tạm biệt thì Liêu Dục Phong lên tiếng mời: “Cô Tang, gần đây sức khỏe cha tôi không được tốt. Nếu tiện, cô có thể đến nhà xem giúp một chuyến được không?”

Tuy năng lực không thể sánh với ông nội hay cha tôi năm xưa, nhưng những bệnh thường tôi vẫn có thể khám được nên không từ chối.

Hẹn xong thời gian đến khám, tôi cũng khó lòng từ chối ý tốt của Liêu Dục Phong muốn đưa mình về khách sạn. Cứ ngỡ sẽ có tài xế lái xe, nào ngờ khi chiếc xe được đưa tới trước cửa nhà hàng, tài xế lại nhanh chóng rời đi.

Ngồi ở ghế phụ cạnh Liêu Dục Phong, tôi chỉ biết bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô Tang đến du lịch à? Có ý định định cư ở Nam Thành không?”

Nghĩ đến mối giao tình giữa cha tôi và cha anh ấy, tôi chủ động nói anh đổi cách xưng hô. Khi nghe anh lập tức gọi tôi là "Tiểu Du", tôi mất mấy giây mới kịp thích nghi, rồi trả lời câu hỏi ban nãy:

“Tôi định mở một phòng khám đông y, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ chọn thành phố nào. Nam Thành là điểm khảo sát đầu tiên.”

Qua khóe mắt, tôi thấy Liêu Dục Phong gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, thấp giọng nói: “Xem ra muốn giữ cô lại đây cũng không dễ gì đâu.”

Tưởng anh ấy nói vậy là vì lo cho sức khỏe của cha mình, tôi chỉ mỉm cười mà không đáp.

Khi đến Nam Thành, tôi đã đổi sang một số điện thoại mới. Do dự mãi, cuối cùng vẫn dùng số đó để gửi tin nhắn cho Triệu Duyệt: [Bác, sợ bác lo nên cháu nhắn báo bình an.]

Tin nhắn được phản hồi rất nhanh: [Phải biết tự chăm sóc mình đấy, nếu gặp khó khăn thì đến tìm bác, đừng ngại.]

Tôi không hề biết rằng, sau khi trả lời tôi xong, Triệu Duyệt đã ghi lại số này rồi xóa đoạn trò chuyện giữa hai chúng tôi.

Nhìn Lương Dực Chu đang đứng trước mặt, nhất quyết đòi bằng được địa chỉ của tôi,

Triệu Duyệt bất lực thở dài: “Cho dù con có tìm được con bé thì sao? Con không hiểu tính Tiểu Du à? Con nghĩ nó sẽ theo con quay về sao?”

Câu nói ấy như chạm thẳng vào nỗi đau của Lương Dực Chu. Anh xoay vài vòng tại chỗ, rồi ngồi phịch xuống đối diện Triệu Duyệt, nôn nóng van nài: “Mẹ, mẹ giúp con đi! Năm xưa mẹ tìm được ông nội của Tiểu Du bằng cách nào vậy? Con xin mẹ đấy, nói cho con biết địa chỉ đi!”

Nghe anh nhắc đến ông nội tôi, Triệu Duyệt khẽ nhắm mắt lại, nét mặt dần nặng nề. Năm đó, nếu không phải vì Lương Dực Chu suýt mất mạng thì bà cũng sẽ chẳng phải chạy đôn chạy đáo, cầu khấn khắp nơi để rồi vô tình biết được bí mật của nhà họ Tang.

Khi biết tôi và Lương Dực Chu ở bên nhau, Triệu Duyệt từng muốn ngăn cản. Bà hiểu rõ tính cách con trai mình, cũng biết rõ nguyên nhân khiến anh mắc trọng bệnh năm ấy.

Bà sợ anh phụ lòng tôi, phụ cả công sức của ông nội tôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lương Dực Chu, nhìn thấy tình cảm sâu đậm tôi dành cho anh nên lòng bà lại dấy lên một tia hy vọng.

Bà hy vọng con trai mình có thể cưới được một người vợ như tôi.

Thế nhưng, Triệu Duyệt cũng hiểu rõ, tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng cầu.

Vậy nên 5 năm trước, khi tôi từ chối nhận tiền khám chữa bệnh, bà mới cười nhẹ nhàng nói:

“Bác thật sự rất quý cháu, nhưng tình cảm là thứ không ai nói trước được. Nếu một ngày nào đó cháu và Dực Chu không còn bên nhau nữa, tấm chi phiếu này vẫn còn hiệu lực. Con gái ấy mà, có chút tiền bên mình vẫn tốt hơn.”

Năm ấy, bà đã chủ động để lại cho tôi một con đường lui.

Triệu Duyệt và chồng có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như hôm nay, phần nhiều là vì họ rất tin vào nhân quả.

Vậy nên khi tôi đề nghị lấy lại khoản tiền năm đó, bà lập tức ra tay.

Bà sắp xếp cho Lương Dực Chu gặp Hạ Uyển Đường để tôi có một lý do hợp lý, đủ sáng suốt và đủ ích lợi, để có thể rời đi hoàn toàn.

Bà hiểu tôi đã không còn ý định quay về, cũng biết rõ với tính tình con trai mình nếu không tự mình đâm đầu vào tường thì sẽ chẳng bao giờ chịu từ bỏ.

Vì thế, sau một hồi im lặng rất lâu, Triệu Duyệt mới chậm rãi nói ra địa chỉ cũ, nơi tôi từng sống cùng ông nội cho Lương Dực Chu biết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.