Hoàng Lan nghe xong câu trả lời của Thanh Thu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.
Nén lại cảm giác khó chịu đang ngày một lên men trong lòng.
Hoàng Lan thả chậm cước bộ của chính mình, từ đằng sau vòng lên phía trước ngồi xổm xuống ngay trước mặt Thanh Thu.
Nàng nắm lấy tay em, giọng điệu thập phần lo lắng, đâu đó trong lời nói còn mang theo nồng đậm cảm giác chua xót.
- Thế...thế em trả lời anh ta thế nào...?
Thanh Thu khẽ mĩm môi lại, đầu cuối xuống tựa như đang đối mặt với Hoàng Lan, tay em nâng lên khẽ xoa nhẹ vào lòng bàn tay chị như thể đang xoa dịu đi cõi lòng tràn ngập bất an của chị.
Rồi ngoan ngoãn thuật lại toàn bộ sự tình ban trưa ngày đó.
- Anh ấy nói ra tình cảm dành cho em.
Bảo rằng em chờ anh ấy, chờ anh ấy thi đỗ trạng nguyên vinh quy bái tổ sẽ sang dạm hỏi lấy em làm vợ.
Em...
Nét buồn rầu trên khuôn mặt Hoàng Lan ngày càng nồng đậm, ánh mắt nàng hằn rõ rệt sự không cam tâm.
Nổi bất an trong lòng tựa như con thú dữ từng bước cắn nuốt sự mạnh mẽ của bản thân nàng khiến nàng trở nên ngày một sợ sệt, ngày một thiếu tự tin.
Cắt ngang lời nói của em, Hoàng Lan thế mà lại dứt khoát hơn bao giờ hết.
Nàng sợ, sợ điều em sẽ nói ra tiếp theo đây rồi sẽ lại lần nữa khiến nàng rơi tuột vào hố sâu tuyệt vọng.
Sợ bản thân sẽ không tài nào chống chế lại lời nói tựa như dao cắt của em.
Sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023656/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.