Hoàng Lan lo lắng sốt vó, còn Thanh Thu thì hoàn toàn ngược lại.
Em bị cảm giác ngượng ngùng thiêu đốt ruột gan.
Sợ bị Hoàng Lan phát hiện bản thân đang suy nghĩ những vấn đề không mấy trong sáng.
Mặt lại không tự chủ đỏ lên đến tận mang tai.
Hoàng Lan thấy tình trạng của Thanh Thu ngày một chuyển biến xấu, trong giọng điệu đều là lo lắng, hoang mang.
Nàng nắm lấy tay em, giọng nói có chút gấp gáp.
- Làm sao, nói cho chị biết, khó chịu ở đâu.
Vừa nãy vẫn còn tốt lắm mà.
Thanh Thu lắc lắc đầu, mím môi cười cười nói với Hoàng Lan.
- Chắc do thời tiết nóng quá thôi ạ.
Chị không cần phải lo.
Hoàng Lan không yên tâm, nhất quyết muốn kêu người đến khám cho Thanh Thu, nhưng em chỉ nhẹ giọng trấn an chị.
- Thật không sao mà, em cũng là người hành nghề y nha.
Em biết tình trạng của mình ra sao mà.
Trong lời nói Thanh Thu chắc nịt đến mười phần, làm cho Hoàng Lan cũng vơi bớt lo lắng vừa nãy.
Nàng khẽ cuối đầu, nâng tay sờ lên má em.
Khe khẽ thì thầm.
- Có đau, có khó chịu, có bị bất cứ điều gì, liền nói hết với chị biết không.
Em mà xảy ra chuyện gì, chị đau lòng lắm ấy.
Kể từ bây giờ em có chị rồi.
Chị sẽ thay ba má chăm sóc em.
Lời nói thâm tình lại dễ nghe của nàng khiến Thanh Thu xúc động không thôi.
Cả trái tim em giờ đây đều tràn đầy ấm áp cùng rung động.
Sắc mặt không giấu nổi vui vẻ, khóe môi kéo lên thành đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023662/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.