Trong đêm tối yên tĩnh, cảnh vật tối mịt mờ.
Ánh trăng bị những án mây che mờ, gió vẫn như cũ thổi mạnh từng cơn.
Xung quanh chỉ còn nghe được tiếng tí tách của ngọn lửa còn xót lại.
Không gian như vậy lại càng khiến cho lòng người cô đơn gấp bội.
Hoàng Lan vẫn như cũ ôm lấy Thanh Thu, hiện tại nàng rất mệt, vì đã truyền hết toàn bộ tinh lực cho Thanh Thu, Hoàng Lan giờ đây có chút choáng váng, nàng chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng để lấy lại sức mà thôi.
Thanh Thu ở cạnh bên Hoàng Lan nãy giờ vẫn yên lặng, trầm mặc suy tư.
Thanh Thu hy vọng Hoàng Lan sẽ nghĩ lại mà không đi báo án.
Cô biết nếu đem vụ việc này đi báo án thì gần như sẽ chẳng có lời giải đáp thích đáng đâu.
Ở cái thời này, không có tiền bạc là một loại thiệt thòi.
Mà tiền bạc lại là những con quỷ sai chúng có thể sai khiến con người làm bất cứ chuyện gì dù lớn dù nhỏ.
Cốt yếu chỉ cần có tiền mọi chuyện ắt sẽ được tất.
Thế nên Thanh Thu không muốn Hoàng Lan đi vào con đường không có lối ra này.
Hơn ai hết Thanh Thu hiểu cuộc sống của các nàng từ khi có Hoàng Lan thì đã đủ đầy hơn trước rất nhiều.
Nhưng nếu so với tầng lớp của những người kia họ cùng lắm chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Dân đen thấp cổ bé họng nào có được lợi gì.
Nhưng Thanh Thu cũng hiểu, Hoàng Lan là vì cái gì mới kích động như vậy.
Cô biết chị ấy lo cho mình, lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023697/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.