Không khí càng ngày càng căng thẳng, mục tiêu chỉ trích, dè bỉu của mọi người đều hướng đến hai cô gái kia.
Từng lời lẻ độc địa như xuyên thấu lòng người.
Tên quan hách dịch kia vẫn ung dung ngồi đó, vuốt chòm râu lưa thưa của mình ánh mắt khinh bỉ hướng hai cô gái trẻ đang quỳ rạp im lặng dưới kia.
Hắn lạnh giọng:
- Các người có chịu nhận tội chưa hay vẫn còn cứng đầu im lặng như thế.
- Tội, tại sao tôi và em ấy phải chịu tội mà không phải hắn ta.
Hắn ta đánh đập, hành hạ người khác là đúng sao.
Còn tôi yêu thương em ấy là sai sao.
Tại sao vậy, người có tiền có quyền các người đều xem thường mạng sống của người khác sao.
Đành đặn đã gả cho hắn ta nếu không yêu cớ gì lại làm ra loại hành động thô bạo đó.
Chẳng lẽ tính mạng của những người phụ nữ đều không đáng giá xu nào sao.
Hơn nữa tôi nói cho các người biết, chẳng có quy định nào là cấm cản hai người phụ nữ yêu nhau cả.
Các người có thể nhận định chúng tôi bệnh hoạn, bị ma quỷ ám, bại hoại thuần phong mỹ tục,...đi chăng nữa.
Nhưng chỉ có chúng tôi mới hiểu, chúng tôi là thật lòng với nhau.
Mẫn không hề e dè trước sự la hét dữ dội của mọi người, mạnh mẽ lên án hành vi độc ác của người kia.
Tên quan tức tối quát:
- Câm miệng, ngươi hoang đường vừa thôi.
Giữa hai người phụ nữ làm gì có cái gọi là yêu thương gì kia chứ.
Ta thấy các người trúng tà rồi, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023706/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.