Mang theo bạc về đến nhà họ Tô, Tô Trúc Tâm đề xuất với gia đình ý định mua một cửa tiệm ở huyện để bán trâm cài.
Cha mẹ Tô và Tô đại ca đương nhiên tán thành, đừng nói là cô dùng tiền mua cửa tiệm, ngay cả khi cô tiêu xài hoang phí, họ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Người duy nhất không lên tiếng là Hứa thị, những biểu hiện trong thời gian qua của tiểu cô bà đều nhìn thấy, nhưng việc lấy lại hơn 120 lượng bạc không hề dễ dàng.
Đây là tiền mồ hôi nước mắt mà cả nhà họ Tô vất vả lắm mới kiếm được, nếu mua cửa tiệm mà không ai mua trâm thì chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?
Tô Trúc Tâm hiểu được suy nghĩ của Hứa thị, "Tẩu tử, khi kiếm được tiền, muội nhất định sẽ bù lại 120 lượng này."
"Nguyệt Nguyệt." Tô đại ca khẽ huých khuỷu tay vào Hứa thị.
Tô Tiểu Hổ trầm giọng nói, "Mẹ, con thấy khả thi."
Cậu vốn rất thông minh, Hứa thị tin tưởng cậu, liền đẩy cả ngân phiếu và bạc vụn về phía Tô Trúc Tâm.
Giá cả ở huyện cao hơn, ngay cả chỉ là trâm gỗ thôi, nếu chế tác tinh xảo cũng có thể bán được thêm vài đồng, Tô Trúc Tâm rất tự tin vào việc thu hồi vốn.
Hơn nữa, mua cửa tiệm, dù không buôn bán được cũng có thể bán lại, không lỗ nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Tô Trúc Tâm định ngồi xe bò chuyến đầu tiên lên huyện, mẹ Tô nướng cho cô mấy cái bánh mang theo.
Khi cô đến, xe bò đã có rất nhiều người ngồi, đều là những người dậy sớm đi làm ở huyện.
Bất ngờ là Tiêu Vị Phàm cũng ở trên xe bò.
Tô Trúc Tâm vốn định coi như không thấy anh, lén lút ngồi xuống một góc, nhưng xe bò nhỏ như vậy, ngẩng đầu lên là thấy nhau.
"Tô cô nương." Tiêu Vị Phàm chủ động lên tiếng chào hỏi.
Ngay lập tức, Tô Trúc Tâm cảm nhận được ánh mắt tò mò, hóng hớt của những người dân làng.
Cô cười gượng gật đầu, "Tiêu công tử cũng đi huyện à, thật trùng hợp."
Nói xong, Tô Trúc Tâm quay đầu sang một bên, để lại cho Tiêu Vị Phàm cái gáy lạnh lùng.
Cô biết mình làm vậy là không lịch sự, nhưng không còn cách nào khác, không thể để mọi người hiểu lầm cô và Tiêu công tử nữa.
Người ta tốt bụng cứu cô nhiều lần, cô không thể lấy oán báo ân, làm hỏng thanh danh của anh được.
Tiêu Vị Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gáy của Tô Trúc Tâm một lúc lâu mới dời mắt đi, thái độ của cô với anh dường như lạnh nhạt hơn nhiều.
Chẳng lẽ anh đã làm gì sai khiến cô không vui sao?
Không hiểu sao, tâm trạng của Tiêu Vị Phàm trở nên nặng nề hơn.
Khi xe bò xuất phát vẫn còn tờ mờ sáng, khi đến huyện thì mặt trời đã gần lên đến giữa không trung, trời dần nóng lên.
Tô Trúc Tâm đi về phía con phố sầm uất, vừa đi vừa nhìn, không bỏ sót bất kỳ cửa tiệm trống nào.
Phía trước có rất nhiều người tụ tập, chắn cả đường đi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc.
Tò mò, Tô Trúc Tâm đứng ở phía sau cùng, nhón chân lên.
Ở trung tâm đám đông, một nam nhân xấu xí, mặt đầy rỗ đang đánh một người phụ nữ, tiếng khóc chính là từ miệng cô ấy phát ra.
"Đồ đàn bà thối tha, dám không đưa tiền cho ông tiêu, gan to bằng trời rồi."
"Nếu mày còn không móc tiền ra, ông sẽ đánh c.h.ế.t mày ngay giữa đường!"
Khí thế thật ngông cuồng, Tô Trúc Tâm nghe thấy lời này mà hô hấp cũng nặng nề hơn.
Nam nhân nói như vậy, tay cũng làm như vậy.
Hắn ta đ.ấ.m đá, đánh người phụ nữ đáng thương đến mức nằm co quắp dưới đất.
Rõ ràng ở đây có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ai ra tay giúp đỡ, chỉ biết chỉ trỏ vào người phụ nữ.
"Trương Má Tử lại đánh vợ rồi, thật là tội nghiệp."
"Ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, ồn ào đến phát bực."
"Đánh nhanh lên đi, tôi còn đang đợi đi qua đây."
Những người này tỏ ra như đã quen với cảnh tượng này, họ có thể nhẫn tâm không giúp đỡ, nhưng Tô Trúc Tâm thì không thể.
Máu nóng trong người cô dồn lên não, cô định chen qua đám đông để cứu người phụ nữ, nhưng cánh tay cô bị một lực mạnh kéo lại.
Tô Trúc Tâm quay đầu lại nhìn, không biết Tiêu Vị Phàm đã đến sau lưng cô từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm vào trung tâm đám đông với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh cao lớn, dù không nhón chân cũng có thể nhìn rõ.
"Huynh buông ra, tôi phải đi cứu người." Tô Trúc Tâm cố gắng giãy giụa.
Ánh mắt Tiêu Vị Phàm đặt trên người cô, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, "Để tôi, cô đi theo sau tôi."
Anh tiến lên chen qua đám đông, Tô Trúc Tâm cũng bước theo.
Đến trước mặt Trương Má Tử, Tiêu Vị Phàm quát lớn, "Dừng tay."
Hai chữ này quả nhiên có tác dụng, động tác của Trương Má Tử dừng lại.
Thấy Tiêu Vị Phàm có vẻ ngoài tuấn tú, hắn ta lập tức lớn tiếng la hét.
"Ồ, lại có người đến cứu con đàn bà thối tha này à, mày có phải là tình nhân của nó không?"
Trương Má Tử cũng không ngại mất mặt, đi vòng quanh đám đông, chỉ vào Tiêu Vị Phàm và hô hoán.
"Mọi người có thấy không?"
"Tình nhân đến rồi, tôi không đánh ả thì đánh ai? Ả đáng đời!"
Thấy Trương Má Tử càng nói càng quá đáng, sắc mặt Tiêu Vị Phàm trở nên khó coi, anh trực tiếp đá hắn ta ngã xuống đất, Tô Trúc Tâm nhân cơ hội đỡ người phụ nữ dậy, vội vàng đưa cô ra khỏi đám đông.
Trương Má Tử vốn đã say khướt, bây giờ lại bị cú đá này làm cho đầu óc mơ màng, ngã xuống đất kêu đau.
Ở một góc, Tô Trúc Tâm ân cần đưa cho người phụ nữ một chiếc khăn tay, "Cô có sao không?"
Người phụ nữ nước mắt như mưa, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay.
Tiêu Vị Phàm cũng tìm đến đây, đứng cách hai người không xa, nhìn họ.
Thấy người phụ nữ khóc thương tâm, Tô Trúc Tâm đau lòng cho cô ấy, không vội vàng để cô ấy nói chuyện.
Một lát sau, người phụ nữ mới dùng tay áo lau nhẹ nước mắt, nghẹn ngào nói, "Đa tạ hai vị ân nhân, Vãn Nương xin dập đầu tạ ơn."
Thấy cô ấy định quỳ xuống, Tô Trúc Tâm vội vàng đỡ cô ấy dậy, "Cô làm gì vậy, tuyệt đối không được."
"Người vừa đánh cô là ai?" Tiêu Vị Phàm trầm giọng hỏi, xem ra anh định can thiệp đến cùng.
Anh đến sau, không nghe thấy những người kia nói gì.
Vãn Nương hai mắt lại ngấn lệ, "Trương Má Tử là tướng công cũ của tôi, chúng tôi đã được quan phủ làm chủ ly hôn, nhưng hắn ta vẫn thường xuyên đến quấy rối bên ngoài cửa tiệm, đòi tiền."
"Quan phủ không quản sao?" Tô Trúc Tâm hỏi.
Vãn Nương lắc đầu, "Ban đầu họ còn quản, nhưng nhiều lần quá họ cũng thấy phiền, nói thanh quan khó xử việc nhà, bảo tôi tự giải quyết."
"Tôi muốn bán cửa tiệm rồi đưa con đi xa, nhưng có hắn là cái họa này, dù giá có giảm đến mấy lần cũng không ai dám mua."
Thật trùng hợp, Tô Trúc Tâm đ3n trấn này chính là để mua cửa tiệm.
Tô Trúc Tâm nảy sinh ý định, "Cửa tiệm của cô ở con phố vừa rồi sao?"
"Ở phía bên phải chỗ Trương Má Tử quấy rối." Vãn Nương nói.
Quả thực là một vị trí tốt, Tô Trúc Tâm suy nghĩ một chút, "Cô dẫn tôi đến xem đi, nếu giá cả và quy mô phù hợp, tôi có thể cân nhắc mua lại cửa tiệm."
Nghe vậy, Vãn Nương ngẩn người, sau đó liên tục xua tay, "Tuyệt đối không được, cô nương, cô không đấu lại Trương Má Tử đâu, tôi không thể hại cô.”
Có đánh lại được không, còn cần phải xem xét.
Loại người như Trương Má Tử, phải để người tàn nhẫn thu phục.
Tô Trúc Tâm đã c.h.ế.t một lần, không ai có thể tàn nhẫn hơn cô.
"Xem trước rồi nói sau." Cô nói.
Thấy Tô Trúc Tâm kiên quyết, Vãn Nương chỉ có thể dẫn cô quay lại cửa tiệm, Trương Má Tử đã rời đi, đường phố tấp nập người qua lại.
Cửa tiệm của Vãn Nương nằm giữa cửa tiệm bánh ngọt và cửa tiệm tạp hóa, vị trí rất tốt.
Diện tích cũng không nhỏ, trong cửa tiệm bày đủ loại gia vị, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.