🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nha dịch đứng đầu nhìn nam tử thân người cao to, bờ vai và vòng eo rộng, lộ ra nét mặt sợ sệt.

“Haha, hiểu lầm, mấy huynh đệ bọn tôi lên núi bắt nghi phạm, chỉ là đi qua nơi này, huynh đài có nhìn thấy hay không?

Tiêu Vị Phàm xách hai con thỏ còn đang chảy m.á.u trong tay, mặt nghiêm nghị: “Chưa từng thấy, không tiễn.”

“Cáo từ, cáo từ.”

Nha dịch thấy một thân cơ bắp cùng với sắc mặt hung dữ của nam nhân, nuốt nước miếng, vội dẫn người vòng đường đi.

Tô Trúc Tâm ngẩng đầu nhìn trời, nhìn nam nhân đứng bên cạnh miệng hố, vừa nhìn liền nhận ra hắn là con trai của thôn trưởng, Tiêu Vị Phàm.

Hắn là thợ săn có tiếng nhất một vùng huyện Bình An, trời sinh thần lực, có thể g.i.ế.c gấu săn hổ, uy danh hiển hách, đến huyện quan thấy hắn cũng phải đi đường vòng, không trách nha dịch chào hỏi một câu liền chuồn đi.

Tô Trúc Tâm trong lòng thấy may mắn, nếu không phải gặp được hắn thì hôm nay nguy hiểm rồi.

Đợi nha dịch đã đi xa, Tiêu Vị Phàm chậm rãi quay người.

Hắn từ trên nhìn xuống, nhìn chằm chằm Tô Trúc Tâm ở trong hố, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cô lại làm chuyện gì thương thiên hại lí rồi mà bị nhiều nha dịch truy đuổi tới tận đây?”

Tô Trúc Tâm không vui vẻ mà trợn trắng mắt, “Xem huynh nói kìa, tôi nhất định là phải làm chuyện gì xấu xa sao? Tôi là vì cứu cháu gái nhỏ từ trong tay tên huyện quan bại hoại đó.”

Tiêu Vị Phàm mắt có chút nhíu lại, nhìn sang Tô Tiểu Ngọc, “Sao cháu lại rơi vào tay của huyện quan?”

Tô Tiểu Ngọc đưa ra ngón tay nhỏ, chỉ vào Tô Trúc Tâm, “Là cô cô bán cháu tới chỗ huyện quan.”

Nghe vậy, Tiêu Vị Phàm mắt trầm xuống, lộ ra sắc mặt khinh bỉ.

Tô Trúc Tâm lập tức thấy chột dạ, vội vàng giải thích: “Tôi đã biết sai rồi, chẳng phải là đã cứu người về rồi sao? Tiêu đại ca tốt bụng, nhanh cứu chúng tôi ra ngoài đi.”

Tiêu Vị Phàm cười nhếch một cái, lấy ra một đoạn dây thừng ném vào trong hố.

Tô Tiểu Ngọc nắm lấy dây thừng, Tô Trúc Tâm đẩy m.ô.n.g cô, nhẹ nhàng mà đưa cô ra khỏi hố.

Nhưng đến lượt Tô Trúc Tâm thì Tiêu Vị Phàm rút dây lại, hai tay khoanh trong lòng, sắc mặt không thiện.

“Huynh... Huynh đây là có ý gì vậy?”

Tô Trúc Tâm ngơ ngác nhìn Tiêu Vị Phàm.

Tiêu Vị Phàm không hề để ý đến cô, quay người nhìn sang Tô Tiểu Ngọc, “Cô cô cháu làm chuyện xấu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, ta sớm đã không thuận mắt cô ta rồi, hay là hôm này để cô ta ở lại trong hố chịu chút khổ.”

Tô Tiểu Ngọc phân vân một hồi, sau đó vội lắc lắc đầu.

“Cô cô đã biết sai rồi, cháu nguyện lòng tin cô cô một lần, Tiêu thúc thúc, thúc giúp cô cô một lần đi.”

Phải biết trên núi Thanh Sơn này dã thú đi lại khắp nơi, nếu như có lợn rừng hay mấy con gì đó rơi vào hố, Tô Trúc Tâm sợ là không bị đè c.h.ế.t cũng bị dọa chết.

“Không sai, không sai, tôi thực sự đã thay đổi rồi, đừng ném tôi ở trong hố mà!”

Tô Trúc Tâm vội lên tiếng khẩn cầu, mắt luôn hướng về phía hắn.

Đối với những lời nói đã thay đổi của cô, Tiêu Vị Phàm hoàn toàn không tin, nhưng trong mắt hắn, một người nếu không phải gặp phải chuyện gì lớn lắm thì trước nay vẫn luôn là giang sơn khó đổi bản tính khó dời.

Nhưng nể tình Tô Tiểu Ngọc, hắn cuối cùng vẫn đem dây thừng thả xuống dưới.

Tô Trúc Tâm vui mừng, vội kéo lấy dây thừng mà trèo lên.

Nhưng cô đã quá xem nhẹ cân nặng của mình rồi, dùng sức hành hạ nửa ngày, chân cũng chẳng rời khỏi đất tý nào.

Tô Trúc Tâm sắc mặt xấu hổ nhìn hai người bên ngoài, “Làm sao bây giờ?”

Tiêu Vị Phàm hừ một tiếng, chậm chầm nói: “Buộc dây qua eo, tôi kéo cô lên.”

Nghe xong, Tô Trúc Tâm vội làm theo.

Sau một lúc, cô mặt đỏ tía tai nằm trên mặt đất thở hổn hển.

“Cái này cho huynh.”

Tô Trúc Tâm từ sau lưng lấy ra một con gà rừng ném xuống đất, “Lúc nãy rơi xuống hố bị đè chết.”

Tiêu Vị Phàm nhìn con gà rừng đã bị đè bẹp, miệng cũng co giật vài cái.

Đợi Tô Trúc Tâm thở xong, ba người vòng qua đoạn đường đó rồi xuống núi, tránh lại đụng mặt với đám nha dịch đó.

Nhưng đi chưa được bao xa, Tô Tiểu Ngọc không cẩn thận bị chẹo trân, đau đến sắc mặt đều trắng toát.

Tô Trúc Tâm vội cõng cô lên lưng, lật đật xuống núi.

Tiêu Vị Phàm đi phía sau, sắc mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

Tuy hắn và Tô Trúc Tâm không hề thân thiết, nhưng nghe người trong thôn nói, cô là một người hay ăn lười làm, hơn nữa đối xử rất cay nghiệt với người nhà mẹ.

Nhưng hôm nay gặp, dường như lời đồn cũng không hoàn toàn là thật.

Chưa tới chân núi Tô Trúc Tâm đã mệt tới mồ hôi đầy người.

Tô Tiểu Ngọc cảm thấy có chút áy náy, nhẹ giọng nói: “Cô cô, hay là để cháu xuống tự mình đi đi?”

“Không được! Chân cháu chẹo rồi thì tự đi thế nào được?”

Tô Trúc Tâm quả quyết từ chối, nhất định cõng cô vào thôn.

Sau khi vào trong thôn, Tiêu Vị Phàm không cùng đường với họ.

Tô Trúc Tâm vốn định đưa cháu gái nhỏ về nhà, nhưng khi đi ngang qua nhà chồng thì lại bị mẹ chồng Vương thị lôi ngay vào trong sân, chỉ vào mũi mà mắng một trận.

“Cô cái đồ tiện nhân vô liêm sỉ! Cướp tiền của lão nương ra ngoài nuôi dã nam nhân có đúng không?”

Vương thị mái tóc bạc ngắn dài đến mang tai, một nốt ruồi mọc lông đen dài ở khóe miệng, vẻ mặt xấu xa cay nghiệt.

Thấy cái bộ mặt của bà ta, Tô Trúc Tâm lòng buồn nôn, lạnh giọng mắng: “Bà già c.h.ế.t tiệt nói láo cái gì đó! Tôi lấy tiền đi chuộc cháu gái tôi!”

“Ta khinh!”

Vương thị nước miếng b.ắ.n tung tóe, liền mồm nói: “Lúc nãy ta đều nhìn thấy rồi, cô đi về cùng với con trai thôn trưởng!”

Hai người đang tranh cãi, ngoài cửa có một nam tử mặc áo nho nhã nhưng bước đi cà lơ phất phơ bước vào.

Vương thị thấy hắn về liền kéo hắn đến bên cạnh, “Con trai! Con mụ này ở bên ngoài vụng trộm nam nhân! Con mau hưu ả ta đi! Kéo cô ta vào lồng heo đi dìm hồ!”

Bà ta vừa kêu lên, hàng xóm trong thôn cũng lần lượt vây tới, tụ tập ngoài cửa xem náo nhiệt.

Con trai của Vương thị Lý Thanh Sơn thấy nhiều người nhìn như vậy, mặt lập tức khó chịu, lớn giọng quát: “Cô cái đồ phụ nhân vô sỉ này, vậy mà giấu ta ở bên ngoài làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Quả thực là nhục nhã!”

Tô Trúc Tâm sắc mặt trầm trọng, Vương thị ngày ngày đều nói Lý Thanh Sơn học sách Thánh Hiền, sau này nhất định có thể thi đỗ Tú tài, nhưng hắn vừa mở miệng, có chút nào giống với bộ dạng của người được học hành chứ!”

“Vô liêm sỉ? Đây là ngươi đang tự nói mình đúng không?”

Tô Trúc Tâm phản bác, “Từ lúc gả tới nhà các người, tôi lo trong lo ngoài, người mẹ tham lam như chuột của ngươi ngày ngày đều xúi giục tôi về nhà mẹ lấy hết thứ nọ đến thứ kia, hôm nay lại nói tôi đem con gái của tẩu tẩu bán lên huyện thành lấy tiền cho bà ta tiêu.”

“Còn có ngươi!”

Tô Trúc Tâm trừng mắt một cái với Lý Thanh Sơn, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng thấy nam nhân nào hèn nhát như ngươi, mẹ ngươi nói gì thì ngươi nghe cái đó, đã đầu hai mươi tuổi rồi, đến tắm cũng là mẹ ngươi giúp, nói ngươi là phế vật cũng là ô nhục phế vật mất rồi!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.