Rời khỏi Tây Hiên Các của Hoa Như Ngọc, Trang Thư Lan lại ngựa quen đường cũ đi tới đại sảnh của Túy Xuân Uyển.
Đúng như nàng dự liệu, Túy Xuân Uyển đã bắt đầu mở cửa đón khách.
Các tiểu nhị đang tất bật sắp xếp lại bàn ghế, mang hoa quả nến sáp bày lên trên bàn.
Tuy rằng còn chưa tới giờ nhưng khách đã tới khá nhiều.
Giữa sảnh, một phụ nữ trung niên phong nhã hào hoa đang nói chuyện với hai người đàn ông.
Trang Thư Lan nhẹ nhàng tựa trên lan can, nhàm chán lấy tay gõ gõ vào thành gỗ.
Ánh mắt chăm chú nhìn Di nương đang nói chuyện với hai vị khách.
Di nương tên thật là Phiêu Tiệp, chính là ma ma của Túy Xuân Uyển.
Thời trẻ nàng cũng là đệ nhất hoa khôi của Túy Xuân Uyển, sau đó mới tiếp nhận nơi này.
Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã đưa Túy Xuân Uyển trở thành thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.
“Di nương, điều kiện Lãnh gia nhà ta đưa ra đã là nể mặt bà lắm rồi.
Bà nên nhớ, những thanh lâu khác đều không được đãi ngộ như thế này đâu.”
Người đàn ông khẽ nhếch môi, lời lẽ mang thái độ khinh miệt ỷ mạnh hiếp yếu.Trang Thư Lan nhíu mày lại, tầm mắt nhìn vào người đàn ông trung niên vừa mới nói.
Bộ dạng của ông ta giống một thương gia nhưng ánh mắt nhìn Di nương đầy khinh thị, một tay vuốt chòm râu, thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì.
“Bất kể như thế nào, nếu đến cả bát cơm của các tỷ muội ở đây cũng không giữ được thì ta quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-phi-luoi-cua-ta-vuong/2295217/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.