Canh năm lâm triều cho nên hoàng đế phải chuẩn bị rời giường từ canh bốn.
Nguyễn Chiêu Hỉ một đêm thức trắng nhằm bảo trì sự trong sạch của bản thân, thật vất vả mới chịu đựng được đến canh bốn, khi Quan Ngọc bước vào tẩm điện, nàng lập tức dùng ánh mắt đáng thương hề hề cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Nhưng là Quan Ngọc lại làm như không nhìn thấy.
“Hoàng Thượng, đã canh bốn.”
“Trẫm biết rồi.”
Nguyễn Chiêu Hỉ trừng mắt nhìn cằm người bên cạnh, nghe tiếng hắn không hề ủ rũ, bắt đầu hoài nghi, liệu hắn có giống như nàng, một đêm mất ngủ hay không ?
“Chiêu Hỉ.”
“……Hả ?”
“Còn không mau ngồi dậy?” Thanh Vũ vẫn nhắm chặt hai mắt, hỏi.
“…… Khởi bẩm Hoàng Thượng, người đem nô tài ôm chặt như vậy, thứ cho nô tài không thể đứng lên.”
Đôi mắt chầm chậm mở ra mang theo một chút tiếu ý. “Vậy sao ?” Thanh Vũ sảng khoái mở rộng cánh tay ra, nhưng trong nháy mắt khi nàng muốn đứng dậy, hắn lại nhanh chóng ở môi nàng lạc thượng một nụ hôn nhẹ, làm cho nàng một phen nghẹn họng trân trối.
Quan Ngọc không phải đứng ở bên cạnh giường sao? Cử chỉ thân mật như vậy…… Là đại biểu…… Thói quen này đã có từ rất lâu sao?
Không dám nghĩ tiếp, Nguyễn Chiêu Hỉ nhanh chân nhanh tay đứng dậy. May mắn Quan Ngọc đối với tình huống trước mắt, trước sau vẫn luôn bảo trì thái độ không nghe, không nhìn, không thấy, chỉ chuyên chú dạy nàng đội kim quan, thay y phục thúc bào cho Hoàng Thượng thế nào, sau đó liền đem long bào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-phi-yeu-tien-cua-ta-hoang/237828/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.