Tiết Lệnh Vi ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Gì ạ?"
Nháy mắt trong lòng bàn tay Triệu Duật xuất hiện một chiếc bình nhỏ làm từ bạch ngọc. Tiết Lệnh Vi nhìn thứ xuất hiện trong lòng bàn tay y, sửng sốt trong nháy mắt.
"Chắc là nàng lâu lắm rồi không ăn kẹo đường của kinh thành." Triệu Duật thấy nàng chỉ là ngơ ngác nhìn không nhúc nhích thì thấp giọng cười, mở tay nàng ra, đặt chiếc bình kẹo đường vào lòng bàn tay nàng, nói: "Không phải trước kia nàng thích ăn cái này nhất sao?"
Tiết Lệnh Vi ôm lấy chiếc bình bạch ngọc nhỏ ấy, nó giống như đúc chiếc bình năm đó.
Giống, nhưng không phải.
"Không nếm thử sao? Trịnh Quý phi ở hậu cung vừa lúc cũng thích kẹo đường, hôm nay vừa lúc gặp có người tới trình lên, trùng hợp ta cũng ở đó, liền thỉnh Quý phi nương nương ban thưởng một ít. Hương vị của nó ngon hơn kẹo bán trong phố phường nhiều."
"Đa tạ đại nhân đã nhớ." Tiết Lệnh Vi lẳng lặng trả lời, "Chỉ là.. Nô gia không thích ăn cái này từ lâu rồi."
Triệu Duật nghe vậy, trầm mặc một lát mới hỏi: "Là thật sự không thích ăn, hay là không thích thứ ta cho nàng?"
Tiết Lệnh Vi nghe y nói vậy thì ngẩn ra, không dám giương mắt lên nhìn y.
Triệu Duật ôm lấy tay nàng, thoáng cầm chặt, ngữ khí nghe qua thì có vẻ không đổi bao nhiêu: "Hôm qua không phải còn đòi Tiền Trọng ra phủ mua cho nàng sao? Ta tưởng nàng muốn ăn, hay là, nàng thích người khác mua hơn?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-thiep-cua-hoan-quan/924978/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.