Thái hậu ở giữa, Cảnh tuyên đế cùng Tương Nhược Lan hai bên. Phía sau một đám cung nữ thái giám, đoàn người thong thả đi về phía ngự hoa viên.
Dọc theo đường đi, mặt trời ấm áp, núi giả sơn, cây cối um tùm. Tuy là giữa mùa hạ nhưng vì ánh mặt trời không gắt, gió nhẹ hiu hiu, cho nên cũng không thấy nóng bức.
Tương Nhược Lan đỡ tay Thái hậu từ từ đi tới. Nàng thoáng nhìn Cảnh Tuyên đế phía trước chỉ thấy hắn hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng, bước đi trầm ổn, mỗi bước đi y phục lại bay lên, kim quang lóng lánh tạo nên khí thế duy ngã độc tôn (chỉ có 1 mình mình là cao nhất)
Tương Nhược Lan cùng Thái hậu nói chuyện, thỉnh thoảng chọc đùa Thái hậu cười lên. Cảnh Tuyên Đế đôi khi cũng quay lại nói vào đôi câu, khuôn mặt tuấn vĩ mang theo ý cười ôn hòa, khi nói chuyện, ánh mắt lại như vô tình đảo qua Tương Nhược Lan, mắt hoa đào lóe lên không chừng khiến trong lòng Tương Nhược Lan có chút sợ hãi.
– Thái hậu, người nhìn xem, quả núi kia có giống con voi không? Tương Nhược Lan chỉ vào ngọn núi giả trước cao hướng nói với Thái hậu.
Thái hậu nhìn một chút. Cười hỏi:
– Con gì cơ?
Tương Nhược Lan ngây người, chẳng lẽ nơi này không có voi? Theo nàng biết, voi là động vật thuộc rừng rậm nhiệt đới. Hoàng thành có lẽ là ở phương bắc cho nên Thái hậu sống lâu năm trong thâm cung không biết được voi là con gì.
Tương Nhược Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-tieu-thu-dai-hao-danh-gia/2211830/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.