"Tháng hai năm nay, trẫm thân chinh phía bắc Trường thành, đắc thắng hồi triều, trên đường ngang qua Lâm thành ở Sơn đông, Hiền phi nàng... nàng ấy không ngờ bạo bệnh mà chết...!" Minh Thành Tổ đấm mạnh một quyền trên lan can bằng ngọc thạch, hiển nhiên là đau đớn đến cực điểm.
Dương Thu Trì không nói gì, tuy hoàng thượng quân lâm thiên hạ, có hoàng quyền sinh sát chí cao vô thượng, nhưng đối mặt với sinh tử của người thân cũng bất lực như kẻ thường.
Dương Thu Trì muốn khuyên mấy câu đại loại như người chết rồi không thể sống lại, hãy dằn nén cõi lòng gì đó, nhưng lời đến miệng thì cảm thấy dư thừa, vì Minh Thành Tổ văn công vũ lược, nhất đại kiêu hùng, cần gì dùng đến cái giọng bà bà mụ mụ nhiều chuyện của hắn khuyên nhủ chứ.
Kỳ thật, lòng Dương Thu Trì rõ như gương sáng, Minh Thành Tổ lúc này hướng về hắn đề cặp chuyện này, tuyệt đối không phải là tìm sự đồng tình, hay tìm người cùng nhớ đến Hiền phi cùng ông ta, mà là có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, Minh Thành Tổ sầm mặt, từ từ nói tiếp: "Vốn ra, trẫm cũng cho rằng Hiền phi bị bệnh nặng mà vong, nhưng những ngày gần đây trẫm càng lúc càng cảm thấy không ổn, cho gọi thái y chẩn trị cho Hiền phi lúc đó lại hỏi kỹ, càng cảm thấy trong này có vấn đề. Nhưng mà trẫm không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, cho nên mới điều ngươi trở về."
Hiện giờ Dương Thu Trì đã hiểu, Minh Thành Tổ hạ chỉ bảo hắn trở về trong tiết Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063836/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.