Dương Thu Trì vuốt ve mái tóc dài óng mượt của nàng, khẽ bảo: "Băng nhi, là ta đối không phải với nàng..., ta chỉ cầu nàng, đừng rời xa ta, có được không...? Chỉ cần nàng không rời bỏ ta... ta cái gì cũng đáp ứng nàng hết!"
Liễu Nhược Băng ngước đầu, lệ tuôn dầm dề, nhìn hắn đáp lời: "Thiếp cũng muốn... thiếp cũng rất muốn ở bên cạnh chàng...! Thật đó! Vừa rồi khi vào trong chùa, thiếp cứ mãi khẩn cầu...., cầu cho thiếp và chàng có thể vĩnh viễn ở bên nhau... chàng có biết không...., rời xa chàng.... thiếp...., thiếp thật không biết sao nữa.... những ngày tháng sau này... nên làm như thế nào...."
Lệ của Liễu Nhược Băng như từng hạt trân châu bị đứt rơi tốc tốc xuống đất, nàng vùi mặt vào lòng hắn, khóc không thành tiếng. Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn, bọn Tống Vân Nhi ở trong xe được bịt rất kính. Trước chùa, chỉ còn có hắn và Liễu Nhược Đăng - đôi tình nhân trong cơn thổn thức đắm đuối, dựa dẫm vào nhau. Dương Thu Trì ôm chặt Liễu Nhược Băng, không biết nên nói gì, và nói gì cũng vô dụng, chỉ hi vọng bằng tình cảm dịu dàng của mình có thể cuối cùng khiến nàng lưu lại.
-----o0o-----
Mấy ngày sau, trời vừa giữa trưa, đại đội nhân mã của họ cũng đã tiến vào Đóa Cam. Thành trì thuộc Tây vực này so với Trung nguyên kém hơn nhiều, đường tuy có người lai vãng, nhưng ăn mặt và ngôn ngữ cử chỉ còn kém vẻ phong lưu của thành thi trung nguyên. Ngược lại, vẻ thô kệch và khoáng đãng lại hiện vẻ đẹp tự nhiên. Tiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063872/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.