Nếu như chân tay bị rắn cắn, có thể cột dây phía gần tim hơn để ngăn máu độc chảy về tim theo đường tĩnh mạch mà không làm phương ngại đến huyết tươi cung ứng theo đường động mạch. Nhưng do Liễu Nhược Băng bị rắn cắn trúng ở vị trí gần bẹn, không thể nào cột ga rô được, Dương Thu Trì chỉ còn biết dùng một tay án vào tĩnh mạch lưu chuyển từ háng lên tâm mạch, để giảm bớt tốc độ máy độc chảy về tim.
Kiểm tra miệng vết thương một lúc, hắn không phát hiện răng của độc xà còn lưu lại, bèn dùng một tay cầm đoản kiếm, lấy vết răng cắn làm trung tâm rạch một dấu hình thập tự sâu xuống dưới da, sau đó vứt đoản kiếm đi, phục người xuống dùng miệng hút vết thương, rồi nhổ chất dịch có độc ra, sau đó lại hút tiếp.
Thứ hút độc chất này là phương pháp hữu hiệu nhất để bài trừ loại độc do rắn có nọc tác dụng thông qua hệ tuần hoàn, đặc biệt là sau khi trúng độc chưa lâu. Tuy nhiên, nếu dùng miệng mà hút độc như thế này, người thực hiện sẽ gạp nguy hiểm phi thường, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không nên sử dụng, bỡi vì vòm miệng của người hút độc nếu có vết loét hay sâu răng bị hở miệng có vết thương, chất độc sẽ từ những chổ này mà chạy theo đường máu về tim của người hút, gây trúng độc lúc nào không hay.
Dương Thu Trì thực tế rất hiểu vòm miệng của mình, sau khi xuyên việt đến Minh triều đã kiểm tra rất kỹ lưỡng răng miệt của Dương ngỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064152/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.