"Tôi đã khỏe nhiều rồi!' Dương Thu Trì đứng dậy, chấp tay nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Liễu Nhược Băng từ từ bước lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Dương Thu Trì lại xá dài một cái nữa: "Tiền bối, thỉnh thứ cho tại hạ khó có thể tòng mệnh!"
Đối với kết quả này, Liễu Nhược Băng dường như đã đoán ra, buông gọn một câu: "Các ngươi cứ sống đến già đến chết nơi này đi!" Nói xong một tay đặt lên eo, chuyển thân định đi.
"Tiền bối xin chậm đã!"
Liễu Nhược Băng đứng lại, không hề quay đầu.
"Tiền bối bị thương trên người?" Dương Thu Trì nhìn thoáng qua tay Liễu Nhược Băng đang vịn trên eo, "Không biết tại hạ có thể giúp gì không?"
Liễu Nhược Băng hừ lạnh, đáp: "Bớt quản chuyện thừa đi!" Nói rồi chậm bước định đi.
"Tiền bối! Nếu như tiền bối đã quyết để tôi sống già trên này, có thể đem trả hai tiếp thiếp lại cho tôi được không? Để bốn người chúng tôi sinh tử cùng một chỗ?"
Bạch Tố Mai lúc này đã chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, nghe lời này cảm thấy chua chát, đến lúc này mới nhớ tới là nam nhân mà mình yêu thương còn có những nữ nhân khác cần phải chiếu cố. Đó là đìều mà bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể lơ là, nhưng mà, nàng có thể làm như thế nào được, chỉ cần người ấy đối với nàng tốt, còn có chuyện gì có thể mong chờ nữa đây.
Liễu Nhược Băng trước giờ lời nói chắc như đá vàng, hôm nay cũng vậy, chỉ lạnh lùng đáp hai tiếng: "Không được!" rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064154/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.