Tống tri huyện ho khan một tiếng: "Hiền chất, mẹ, mẹ của Tống Tình không phải là không đáp ứng. Bà ấy có nỗi lo riêng, dù gì thì cha của Tống Tình cũng là, là Tri châu đồng tri ở Kinh sư. Con nhà quan mà, mà để con gái đi làm thiếp cho người ta, hơn nữa cháu, cháu chỉ là một,....., khụ khụ, sau cùng mẹ của nó miễn cưỡng đồng ý, nhưng bảo nếu như, như cháu có thể đậu trúng cử nhân, thì, thì đem Tống Tình gả cho cháu làm tiểu thiếp."
A? Kêu ta đi tham dự khoa cử? Dương Thu Trì trợn tròn con mắt, lập tức bị cái tin này làm cho trí óc mờ mịt hẳn đi.
Tống tri huyện quay sang nhìn Dương mẫu, nói tiếp: "Ta, ta và mẹ của cháu trên đường cùng thương lượng, lời của mẹ Tống Tình không, không phải là không có đạo lý. Hơn nữa, bá phụ ta, ta cũng đã nói với cháu rồi, cháu rất có bản lĩnh, nhưng nếu, nếu muốn làm đại quan đảm chuyện lớn, chỉ, chỉ sợ cần phải đi con đường khoa cử mà thôi..."
Dương Thu Trì giờ như đã chết một nửa tấm lòng. Khoa cử? Khoa cử là khái niệm gì Dương Thu trì không có cảm thụ cụ thể, chỉ nhớ hồi thời trung học có học một bài về Phạm Tiến trúng cử. Phạm Tiến là người đi thi cho đến già người bạc tóc, thậm chí còn suýt phát điên. Bản thân hắn không muốn thành người như lão. Hơn nữa, cổ văn chính là thứ làm hắn đau đầu nhất. Cái gì mà chi hồ giả dã loạn cào cào chẳng phân biệt sao cho minh bạch. Những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064383/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.