Dương Thu Trì nói: "Sư phụ, con thật chẳng có pháp thuật gì đâu, cũng không phải là thần tiên hạ phàm. Nếu quả thật như thế, sao con lại để mẹ con, vợ con, và lão nhân già người sống qua ngày đoạn tháng trong cảnh thanh bần này làm chi. Vị Ân phu nhân đó là chết giả, hay nói khác đi là chưa có chân chánh chết đi, chúng ta nhận định sai coi nàng ta là chết rồi. Con sau đó phát hiện ra, nên cấp cứu cho nàng ấy sống lại. Nếu là chết thật, thì thần tiên cũng không có biện pháp cứu sống dậy, đúng không nào?"
Lão ngỗ tác à lên một tiếng: "Con nói như vậy cũng có lý, diêm vương bảo người canh ba chết, làm gì có chuyện người sống đến canh năm. Chuyện người chết rồi sống lại từ nhỏ ta đã có nghe các trửong bối kể chuyện cổ tích, nhưng dù là có nghe qua, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến."
Dương Thu Trì thưa: "Nhưng mà cũng cần phải nói là đồ nhi gặp may mà thôi, nếu là lão nhân gia người lúc đó tự thân kiểm nghiệm, nói không chừng đã cấp cứu cho nàng ta sống lại rồi!"
Lão ngỗ tác vuốt vuốt râu, cười híp mắt vô cùng cao hứng, nghe xong liền bảo: "Đồ nhi à, hôm nay ta còn nghe nói tri huyện đại nhân đã đề bạt con làm quản giam rồi, có chuyện này không?"
"Đó là do Tống đại nhân coi trọng, đồ nhi sợ không đảm đương nổi a."
Lão ngỗ tác cười bảo: "Thì phải vậy thôi, con có bản lãnh khám nghiệp tử thi còn cao hơn ta, cái tên ngỗ tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064549/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.