- Em là cô gái mang hài nâu
... ánh mắt lo âu lẫn muộn sầu !
- Vì tình yêu đầu không trọn
... để lại trong lòng vết thương sâu !
- Giờ em là cô gái mang hài đen
... bao người quen em giờ là quá khứ !
__________________________
Thời gian dần trôi còn chưa tới một tuần. Dương Kì Nam đã lao đầu vào công việc ở công ty như một con hổ bị đói lao vào con mồi, anh bây giờ đã xơ xác không còn gì. Vẻ điển trai cũng kém đi vài phần. Khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều khiến người ta cảm thấy thương xót không chừng. Mấy hôm nay, hồ sơ ở công ty nhiều vô số kể, tiền vay nợ của các ngân hàng chồng chất. Cũng may anh đã trích ra một phần từ thẻ tín dụng của mình để chi trả bớt, các cổ đông của công ty không ngừng sợ thua lỗ mà rút vốn. Nhân viên liên tục đưa đơn xin nghỉ việc, cứ tình hình này, chẳng mấy chốc Dương thị sẽ sụp đổ.
Dương Kì Nam ngồi phịch xuống ghế xoay, anh mệt mỏi nhắm hờ mắt lại, khẽ nâng tay xoa xoa hai thái dương của mình. Ánh mắt toát ra vẻ lạnh nhạt, nhưng ai nào biết, sâu trong đó là một nỗi thống khổ vô bờ bến. Làn môi anh khẽ cong lên cười rộ. Mặc kệ đi, chuyện ra sao rồi sẽ ra. Mấy hôm nay do anh bận quá mà không thể về nhà thăm cô ? Không biết cô có xảy ra chuyện gì không ? Xíu nữa anh phải cố gắng thu xếp công việc về nhà thăm cô. Anh . . . nhớ cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-vo-yeu-dung-so/210194/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.