ஐ Bàn tay trắng tôi in lên †ội lỗi ±‡±
ஐ Nguyện vì em làm kẻ giết người ±‡±
ஐ Ngày em chết cũng là ngày tôi chết ±‡±
ஐ Địa ngục nơi này nơi ta cùng khổ đau ±‡±
ஐ Khóe môi tàn nhẫn cười nhạt nhòa ±‡±
ஐ Em bước đi dưới bầu trời căm phẫn ±‡±
ஐ Ngày anh chết là ngày tim tôi chết ±‡±
ʚiɞSăn'x Trai'x Còn'x Trinh'xsʚiɞ
Giữa bầu trời thu buổi chiều, ánh nắng ảm đạm chiếu qua cửa kính lắp trong suốt của toà cao ốc Dương thị. Nơi cao chót vót ở tầng lầu sáu mươi. Kì Nam ngồi kế bên Hàn Nhi, anh khổ sở không ngừng khi nhắc lại trước kia. Giọng nói còn có phần nghẹn ngào, lại có chút thỏa mãn khi được bộc lộ hết cảm xúc. Chính là, lột bỏ chiếc mặt nạ lạnh lẽo như ma quỷ bên ngoài của mình ra. Thấy cô im lặng, anh lại tiếp tục bộc phát. Cơ hồ cổ họng như muốn tạo ra tiếng nấc, nói không nên lời.
- Bốn năm trước, lúc đó tôi đã hai mươi tuổi. Tôi cố gắng dọn ra khỏi gia tộc, chính mình tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hôm đó tôi cùng Dương Kì Minh ra biển, cùng nhau uống rượu. Nào ngờ lại gặp được một cô gái bị ngất ngoài biển, cô ấy rất đơn thuần, rất thanh khiết. Chúng tôi cùng nhau đưa cô ấy cứu trở về. Dần dần tôi trở nên mê muội yêu cô ấy. Nhưng sao đó lại không ngờ chỉ vì biết được tôi là một tên cầm đầu băng đảng xã hội đen mà cô ấy lại xa lánh tôi, cùng Dương Kì Minh phản bội tôi.
Nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-vo-yeu-dung-so/210222/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.