Hai ngày sau ,Thẩm Thanh có rất nhiều tư liệu độc quyền từ phòng tranh riêng của Giang Vân Dật . Sau những cuộc nói chuyện ,trao đổi kiến giải có liên quan đến nghệ thuật,mãi đến lúc này một người ko quá xét nét ,có thể xem như cùng nghành cùng nghề với Giang Vân Dật như Thẩm Thanh cũng phải thừa nhận ,danh tiếng và vị trí của người con trai này trong giới hội họa không phải là không có nguyên do của nó .
Lúc ra khỏi phòng tranh đã là xế chiều, Thẩm Thanh khoác ba lô to, và nói lời giã từ .
“Cô về đâu? Tôi tiễn .”Giang Vân Dật giơ chiếc chìa khóa xe trong tay, đề nghị .
Thẩm Thanh lắc đầu,”không cần đâu “.
Bên đường, những tụ đèn đường rất cao, xếp thẳng hàng nhất loạt lên đèn .Ánh sáng xua đi lớp áo xám bạc của không gian do mặt trời xuống núi để lại .
Thẩm Thanh bước xuống đường, sốt sắng tìm một chiếc taxi .
“Hay là cùng đi ăn tối với tôi nhé?”Giọng nói vọng lại từ phía sau .
Thẩm Thanh quay lại nhìn Giang Vân Dật, lắc đầu.
Buổi tối mùa xuân, Giang Vân Dật chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng bên ngoài ,bên trong là sơ mi màu xanh đen .Anh đứng đó ,hai tay đút túi quần ,đôi mắt hiếu kỳ nhìn thái độ dứt khoát từ chối của Thẩm Thanh :”Tiếp xúc với tôi cô thấy không thoải mái sao?”
“Gì cơ?” Thẩm Thanh quay đầu lại, vừa lúc 2 chiếc taxi còn trống vọt ngang qua .Cô giậm giậm chân ,cười giễu cợt :
“Nhạy cảm được coi là phẩm chất tất yếu của người nghệ sỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/net-cuoi-noi-ay/406691/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.