Thẩm Thanh hẹn Lâm Mị cùng ăn trưa. Hai người bước vào một quán mì, gọi hai tô nóng hôi hổi ra ăn ngấu nghiến, không hề để tâm đến việc phải giữ gìn “hình tượng”.
Ăn được một nửa, Thẩm Thanh thấy không thể giấu giếm nổi, bèn đem chuyện của cô và Khuynh Quyết ra “báo cáo” cô bạn thân với vẻ mãn nguyện. Kết quả không ngoài dự đoán, Lâm Mị ồ lên một tiếng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ khiến những vị khách xung quanh phải quay sang nhìn.
“Này, có cần phải đến mức thế không?” Thẩm Thanh lấy lại vẻ bình tĩnh, cười hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên là đến mức đó rồi!” Lâm Mị hạ thật thấp giọng xuống, đồng thời cắn chặt răng nói với Thẩm Thanh:
“Cả ngày gặp gỡ, thế hai người bắt đầu ‘thông đồng’ với nhau từ khi nào?”
“Cậu nói bậy bạ gì thế.” Thẩm Thanh xua tay, tròn mắt nhìn. Cô đã quen với căn bệnh kinh niên của Lâm Mị cứ phấn khích là nói loạn hết cả lên như thế rồi.
Lâm Mị buông đũa, hất cằm về phía Thẩm Thanh hỏi:
“Anh ta thổ lộ trước à?”
“Cũng có thể cho là như vậy.” Thẩm Thanh nghĩ ngợi rồi đáp.
“Thế không chắc chắn sao?” Lâm Mị há mồm ngạc nhiên.
Thẩm Thanh cười cười không đáp, tiếp tục ăn mì.
“Không được.”
Lâm Mị nhìn đồng hồ, kéo cánh tay Thẩm Thanh đang và mì vào miệng, nói như quát:
“Cậu kể rõ cho tớ nghe xem nào.”
Sau đó, Thẩm Thanh buộc phải dừng đũa kể cho Lâm Mị nghe những chi tiết cô còn nhớ như in trong câu chuyện của mình và Khuynh Quyết. Bắt đầu từ ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/net-cuoi-noi-ay/406696/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.