Ngày hôm sau, khi tôi đến trường, toàn trường đã náo động bởi hai tin. An Nhiên nói kẻ phao tin chắc có tám đời thù với tôi, nếu không sẽ không độc ác như vậy, bởi hai tin tức đều liên quan đến tôi, hơn nữa độ công kích như thế xem ra là muốn tôi chết đi mới cam lòng.
Tin thứ nhất là, Trần Mộ đứng dưới nhà Diêu Tĩnh chờ cô ta mười mấy giờ, rốt cuộc cô ta cảm động nên đồng ý quay lại với anh.
Tin thứ hai là, Lạc Nại Nại năm nhất ban ba từng bị người khác cưỡng bức, đã không còn trong sạch từ lâu.
Tôi vừa hút thuốc vừa nói với An Nhiên, “Cậu có tin không?” An Nhiên nắm lấy tay tôi, “Tin hay không thì sao chứ? Trước sau gì mà cậu chẳng là bạn thân của mình.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thật mong Trần Mộ cũng nói với tôi như vậy, chỉ là, tôi chờ chẵn một ngày đêm, cũng không thấy bóng dáng Trần Mộ đâu. Đổi lại có rất nhiều người đến lớp tôi, tôi biết họ muốn xem dáng vẻ khóc lóc của đứa con gái nổi tiếng bất lương trông thế nào.
Thế nhưng đành để bọn họ mất hứng ra về, vì tôi vẫn như ngày thường, ung dung ngồi đeo head-phone đọc truyện. Dù vậy, lời đồn đãi vẫn tiếp tục lan tràn, gì mà không ngờ có cô gái xui xẻo như vậy, gì mà cô ta làm sao sống được đến bây giờ, gì mà cô ta liệu có bị lây bệnh gì không,…
Tan học Diêu Tĩnh xuất hiện trước cửa lớp tôi, cô ta nở nụ cười chiến thắng nói, “Lạc Nại Nại hóa ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-anh-la-giot-le-noi-day-mat-em/1055690/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.