Tiểu Bàn đã lủi lên từ sớm, An Lai vội cầm hai hộp điểm tâm Viên Thanh Cử mang theo đưa cho Tiểu Bàn: “Này, đây là dùng hai loại lá cây cậu không biết làm ra đó.”
“Không phải chứ, chị ba?” Tiểu Bàn hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy hai món tinh xảo trong hộp thì ngẩng đầu lên với An Lai, cảm khái mười phần: “Chị ba, chị thật quá giỏi.” Nói rồi lại ôm hộp ồn ào chạy vào: “Ông nội, con không thiếu đồ ăn nữa rồi, ông mau xem, chị ba dùng mấy thứ kia làm ra món rất ngon.”
Viên Thanh Cử nhìn mà lắc đầu liên tục, lau xong cho An Lai thì lau lung tung cho mình một lượt.
Nãy giờ cô gái tên Lam Sinh vẫn luôn đứng đó.
Người giúp việc lấy giầy ra cho hai người, An Lai vừa mới thay giầy thì chợt nghe thấy Lam Sinh hỏi: “Đây là An tiểu thư phải không?”
Tuy là hỏi An Lai nhưng lại nhìn Viên Thanh Cử.
An Lai thấy Viên Thanh Cử vẫn đang lau nước, không biết có nghe hay không, cô đành phải cười nhẹ: “Chào cô, tôi là An Lai.”
Cô gái kia vươn tay phải: “Tôi là Ngọc Lam Sinh.
Đã sớm nghe nói đàn anh cưới được một cô vợ vô cùng xinh đẹp, hôm nay mới chính thức gặp mặt.”
An Lai bắt tay với cô ta: “Quá khen, Ngọc tiểu thư mới đúng là xinh đẹp.”
Ngọc Lam Sinh nhìn sang Viên Thanh Cử, cười ngại ngùng.
Viên Thanh Cử đang thay giầy, ghế bên cạnh không ngồi mà lại vịn vai An Lai, có người ngoài ở đây, An Lai cũng chỉ có thể để mặc anh.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-co-duyen-song-lai/2071647/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.