Uyển Lăng ngồi chơi một lát rồi về , còn lại Vương Nguyên và Ý Như , anh đem cháo đổ ra tô cho cô ăn , còn mình lại bàn ngồi tranh thủ đọc sách
_ Vương Nguyên ? Đang ăn , cô gọi anh
_ Gì ? Anh không quay lại
_ Tôi muốn về nhà ! Cô lại bắt đầu bài ca không quyên
_ Không được ! Anh dứt khoát , mấy hôm nay lúc nào cô cũng nói mãi vấn đề này . Và anh cũng chỉ đáp lại đúng hai từ đó
_ Tôi không muốn ở đây nữa đâu , chán muốn chết , hơn nữa tôi khỏe nhiều rồi mà , cho tôi xuất viện nha ! Cô lúc cứng lúc mềm cầu khẩn
Vốn định sẽ trả lời cục mịch như lúc nãy nhưng lại thấy Hữu Kỳ mở cửa đi vào , muốn chọc tức hắn , anh lại ngồi trên giường cạnh cô , nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt , ôn nhu nói
_ Tiểu bảo bối , ngoan nghe lời một chút , ở lại dưỡng thương vài hôm nữa khi nào em thực sự khỏe tôi sẽ xin cho em xuất viện !!!
Ý Như ngây ra như khúc gỗ , người cứng đơ , mắt nhìn anh không chớp . Những gì vừa nghe được cô thật sự không tiêu kịp , rất lạ lẫm
Lần đầu tiên anh dịu dàng với cô như thế
Những gì vừa diễn ra là thật sao ? Giọng nói dịu ngọt , ánh mắt ôn nhu , cử chỉ âu yếm đều là của Vương Nguyên ??? Cô không nghe nhầm chứ ???
Chứng kiến một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-con-co-ngay-mai-tieu-vy/1365052/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.