Sáng sớm thức dậy, mắt không mở nổi nhưng tôi không ngủ được nữa. Nhìn đồng hồ, mới 6 giờ, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, Phàn Vũ đã biến mất từ lúc nào.
Từ từ ngồi dậy, tỉnh táo hơn được một chút, tôi đi ra ngoài sân ngó nghiêng, em cũng không có ở đây.
Tôi duỗi người, trời cuối thu ánh nắng vừa sạch vừa thơm, vòm trời cao rộng xanh lơ. Gọi Đông Đông một tiếng xem nó ở đâu, nó không sủa lại. Chắc là Phàn Vũ dắt nó đi dạo rồi.
Quả nhiên vài giây sau tiếng cửa khe khẽ vang lên, Đông Đông thò cái đầu to xù của nó vào, thấy tôi đang đứng đấy nó liền chạy tới, hít hít hơi rồi phấn khích chạy về phía thau ăn. Phàn Vũ đem bánh bao và sữa đậu nành trong tay đưa tôi rồi trút thức ăn vào thau ăn. Em đứng trước mặt Đông Đông, vuốt vuốt lông nó khiến nó ăn càng hồ hởi hơn.
”Anh Triển Huy, anh xem nè, em đứng vuốt lông nó cũng đâu có sao đâu!”
Tôi vừa ăn vừa ừ một tiếng, sau đó chợt nhớ tới cái gì liền hỏi em
”Cho em chọn, em muốn kêu anh là Triển Huy hay là anh Triển Huy?”
”Tại sao thế? Anh không thích em kêu anh là anh Triển Huy à?”
”Phiền phức, tận ba chữ.”
Phàn Vũ tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng chốt hạ ”Vậy kêu là anh đi.”
( Anh trong anh Hai đấy các thím:)))
Tôi đương nhiên là buồn. Cơ mà tôi cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, chuyện em trả lời thế cũng không đả kích lớn tới tâm hồn tôi. Nếu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-em-khoc/2313906/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.