Elizabeth biết ngay lúc đó cô đã mất trí rồi. Nó đã xảy ra với mẹ và em gái cô, và giờ tới lượt cô. Trong mấy ngày vừa qua, cô cảm thấy bất an đến không ngờ, như thể có ai đó đang theo dõi cô. Cô đã khóa hết cửa, kéo hết rèm, bật chuông báo động. Đáng lẽ như thế là đủ rồi nhưng giờ cô quyết định đi xa hơn một bước.
Cô xông qua phòng khách đâm bổ đến chỗ lò sưởi, chộp lấy que cời sắt, hùng dũng bước ra khỏi phòng, khóa cửa và lên gác. Cô nhìn chiếc cời lửa nằm trên chiếc tủ đầu giường, đảo mắt rồi tắt đèn đi ngủ. Cô đã mất trí rồi.
Ivan xuất hiện từ phía sau chiếc đi văng và nhìn xung quanh. Anh đã nấp vào đó vì tưởng Elizabeth định xông vào mình. Anh đã nghe tiếng cô khóa cửa sau khi lao ra. Anh chưng hửng vì một sự thất vọng mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Cô vẫn không nhìn thấy anh.
Bạn biết đấy, tôi không có phép thần thông. Tôi không thể khoanh tay, gật đầu, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, biến mất rồi lại hiện ra trên nóc tủ sách hoặc bất cứ thứ gì. Tôi không sống trong một chiếc đèn, không có đôi tai nhỏ tức cười, không có bàn chân lông lá to tướng hay đôi cánh. Tôi không đưa tiền để đổi lấy răng lung lay, không đặt quà tặng dưới gốc cây hay giấu những quả trứng sôcôla. Tôi không biết bay, đi trên tường nhà cao tầng hay chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Và tôi không mở được cửa.
Phải có ai đó mở hộ tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-em-thay-anh-bay-gio/2207903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.