Lục Trân Trân từ tòa án bước ra, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô vừa định bước xuống bậc thang, đột nhiên bị một lực mạnh kéo vào góc hành lang. Cô bị đẩy mạnh vào tường, va chạm khiến cô choáng váng.
“Lục Trân Trân!” Lệ Nam Thời nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ đầy oán hận như muốn xé nát cô.
Lục Trân Trân bỏ qua sự tức giận của anh, cố ý cười ngọt ngào gọi anh, “Chồng ơi, anh vẫn còn ở đây sao. Em tưởng anh đi trước rồi, là anh cố ý đợi em sao?”
“Lục Trân Trân, đừng giả vờ trước mặt tôi nữa.” Lệ Nam Thời bóp cằm cô, ánh mắt sắc lạnh, “Cô phí hết tâm tư không chịu ly hôn, bây giờ đã được như ý rồi. Nhưng tốt nhất cô nên chịu được cái hậu quả này.”
Nói xong, anh buông cô ra, quay người sải bước rời đi.
Hậu quả? Cô có hậu quả gì mà không chịu được? Chỉ cần không để anh ta sống tốt, cô cái gì cũng có thể chịu đựng.
Anh ta không để cô sống tốt, cô cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy!
Hôn sự không thành, buổi tối Lục Trân Trân bày tỏ ý muốn ăn mừng, mời vợ chồng Ngụy Vĩ cùng dự.
“Đã đạt được mục đích của cháu rồi, Trân Trân. Lời khuyên trước đây của chú, cháu có thể cân nhắc lại rồi. Chú lúc nào cũng có thể sắp xếp cho cháu đi.”
Lục Trân Trân không nói gì, gần đây cô uống thuốc nhiều hơn, bởi vì mỗi đêm cô đều đau đến khó ngủ.
Tuy nhiên, cô không lập tức trả lời lời của Ngụy Vĩ.
“Trân Trân, cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-em-thuc-su-khong-yeu-anh/2761876/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.