“Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.” Cô nhẹ nhàng hôn lên lông mày anh, “Trần Độ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Anh không đáp lại lời chúc ấy, thay vào đó anh nâng khuôn mặt cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và trang trọng lên môi cô.
“Thời Ly…” Ánh mắt anh là đêm tuyết mênh mông, là đôi má ửng hồng của cô. Anh mỉm cười, đôi mắt hoe đỏ áp trán vào trán cô, “Anh yêu em.”
Đó là lần đầu tiên anh nói ra lời ấy.
Sau này cô mới biết, chuyện bên chị gái anh vẫn chưa giải quyết xong. Anh lặn lội trở về chỉ để là người đầu tiên kể với cô, và để giữ lời hứa đến cuộc hẹn của họ.
Nói chuyện xong, anh lại phải bắt chuyến xe đêm quay về.
Ba giờ sáng, cô đi cùng anh đến bến xe để tiễn. Còn ba mươi phút nữa xe mới khởi hành, cô mới giật mình nhớ ra mình quên mang theo bánh kem, giờ quay lại ký túc thì không kịp nữa.
“Trần Độ, chờ em một chút.”
Cô vội chạy sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh, thở hổn hển mua một miếng bánh phô mai.
Không có dây ruy băng, không có dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”, cũng chẳng có lấy một cây nến, vậy mà cô vẫn hát cho anh bài hát sinh nhật. Hai người kề sát đầu vào nhau, vừa cười vừa đùa, chia nhau miếng bánh nhỏ xíu ấy như đang nắm giữ cả thế giới.
Trước khi lên xe, anh ôm chầm lấy cô. Gió thốc lên mang theo mùi khét của khói xe, trong đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-giac-mo-co-thoi-han/2694959/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.