Cậu được lắm, TịchHạ, cậu câu kéo được chủ tịch từ khi nào thế? Anh ấy là chàng trai màmọi nữ sinh trong trường này đều ngưỡng mộ, một người đàn ông đầy malực, cậu khá lắm.
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy tôi và Xuân Thiêncùng nhau đi về sau bữa cơm, ngay ngày hôm sau cô ấy đã đến túm lấy tôivà kéo vào một nhà hàng nói là muốn mời tôi ăn cơm, sau đó chất vấn tôi, muốn tôi kể cho nghe.
Kể chuyện gì? Có gì để kể đâu, tôi nói:Anh ấy đâm phải mình, muốn mời mình ăn cơm để chuộc lỗi, mời năm lần bảy lượt, chỉ đơn giản thế thôi, được chưa?
Nhóc ơi, không đơn giảnnhư thế đâu. Cậu phải biết có một từ được gọi là “duyên ngầm”, cậu chính là dạng người như thế. Đấy chính là sự hấp dẫn toát ra từ bên trong,cũng giống như mặc quần áo, mỏng tang hớ hênh nhưng chưa chắc đã gợicảm, nhưng cậu xem, cậu mặc một chiếc váy dài bằng vải bông cũ kĩ, đểmặt mộc, lại chính là một sự hấp dẫn khác, cộng thêm cả sự cô độc củacậu, sự e thẹn của cậu, hễ nói chuyện với con trai là đỏ mặt, tất cả đều rất gợi cảm.
Cậu nói linh tinh gì thế? Người ta còn nhỏ thế này, gì mà gợi cảm với không gợi cảm!
Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Chương Tiểu Bồ rất gợi cảm, cô ấy thíchmặc những bộ đồ diêm dúa, dù mỏng dù lộ thế nào cũng vẫn dám mặc, vàohọc ở một trường trăm hoa đua nở như Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, lạicàng có môi trường để phát huy! Hơn nữa, cô ấy luôn tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-mua-ha-ay-em-khong-gap-anh/226011/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.