Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Thanh âm bén ngót vang bên tai, Thời Ngọc Minh nhìn điện thoại, phát hiện đường truyền đã ngắt ngang.
Hay là tiên sinh vào thang máy nên sóng yếu.
Cô liên lạc lại gần nữa, nhưng chỉ có tiếng máy móc vang lên rằng người gọi tậm thời không liên lạc được.
“Cô Thời, ngày mai mọi người phải đi rồi hả?”
“Dạ phải.
Má Phúc, để cháu gửi tiền lương tháng này cho cô…”
“Không cần đâu.
Sáng nay tôi vừa nhận được tin nhắn nhận hơn bă trăm bốn mươi triệu, nhìn kĩ mới biết là tiên sinh gửi vào số tài khoản của mình.
Tôi còn tính gọi điện hỏi có phải là tiên sinh gửi nhầm hay không nữa kìa.”
“Làm gì có chuyện nhầm lẫn được.
Bọn cháu đi gấp như vậy, đây chính là số tiền lương cùng bồi thường cho cô đấy ạ.”
“Bồi thường cái gì chứ, mấy đứa này thật là.
Tôi ở đây làm việc, lương đã cao hơn ba bốn lần so với người khác rồi.
Hơn nữa tiên sinh và cháu tốt như vậy, bọn nhỏ thì ngoan ngoãn nghe lời, tôi có đốt đèn cũng tìm không ra gia đình thứ hai như thế.
Số tiền này, tôi tuyệt đối không thể nhận.”
“Má Phúc cứ giữ đi ạ.
Nếu muốn trả, thì phải gặp trực tiếp tiên sinh rồi trả đấy.”
Thời Ngọc Minh dịu dàng nở nụ cười, má Phúc bấy giờ mới phì cười.
“Cô đang bắt nạt tôi không biết dùng điện thoại di động để chuyển khoản lại cho người khác chứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1731824/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.